Có người vui có người buồn.
Bên nay, nhà mới ở khu Nam Viên vừa hoàn thành xong khâu trang trí, ngày chủ nhật mỗi tuần, hai vợ chồng Kiều Hoa đều dẫn Kiều Minh đi xem nhà mới.
Nhìn căn nhà từng chút từng chút biến thành bộ dạng mà bọn họ mong muốn, ba người hưng phấn đến mất ăn mất ngủ.
Tường trắng kết hợp với sàn nhà gỗ thêm một vài cây thường xuân làm điểm nhấn. Phòng bếp được ngăn cách bởi cửa kính, ở niên đại này tuyệt đối là ngôi nhà đầu tiên có thiết kế giống vậy.
Ở thập niên 80 cửa pha lê vẫn còn hiếm, Kiều Hoa đặt người làm hiệu quả không ngoài dự kiến ban đầu của cô.
Ngẫu nhiên có hàng sớm đi qua liếc vào nhìn thử, ai cũng bị hấp dẫn bởi thiết kế độc đáo này.
Hàng xóm cùng tầng đi qua đi lại xem, không biết tại sao hàng xóm ở dưới lầu cũng đi lên quan sát. Kiều Hoa còn tưởng rằng nhà cô trở thành nhà mẫu để mọi người tham quan.
Nhưng mà như thế cũng có chỗ lợi, chỉ ngắn ngủi hai tuần Kiều Hoa gần như đã nhận mặt được hết những người ở chung tòa nhà. Tuy rằng nhà hàng xóm đã sớm trang hoàng xong, nhưng bọn họ vẫn nói với Kiều Hoa không ít đề tài về trang trí.
Ví dụ như chỗ đó thì để gì đẹp mặt, ban công nên trồng hoa hay trồng rau,...Còn bạn nhỏ Kiều Minh thì rất được những ông bà cụ ở tòa nhà yêu thích.
Còn chưa vào ở nhưng đã quen mặt hàng xóm, đúng là chuyện lạ.
Đầu tháng mười, phần trang trí đã hoàn thành những bước cuối cùng, một nhà ba người Kiều Hoa đem dụng cụ tới vệ sinh, quét tước nhà mới.
Chỉ trong chốc lát, đội trưởng của tổ trang trí nhà cửa cầm máy ảnh tới.
“Liền biết ba người hôm nay sẽ tới mà.” Chủ nhật tuần nào ba người Kiều Hoa cũng tới đây.
“Nha, Tiểu Bảo Bối cũng giúp đỡ ba mẹ sao! Thật giỏi mà!” Đội trưởng Trang xoa xoa đầu Kiều Minh, cười nói.
“Đúng vậy, trẻ con nên học cách lao động từ sớm.” Kiều Hoa cũng cười.
Sau khi hàn huyên vài câu, đội trưởng đội thi công mới hỏi vợ chồng Kiều Hoa có thể chụp mấy tấm hình về ngồi nhà để làm quảng cáo tuyên truyền được không.
Nghĩ một hồi, Kiều Hoa đồng ý, nhưng cô chỉ cho bọn họ chụp phòng bếp và phòng khách, những chỗ khác không được chụp.
Việc chụp ảnh cũng không mất quá nhiều thời gian, năm phút sau đội trưởng đội thi công liền tạm biệt để ra về. Một nhà ba người lại tiếp tục dọn dẹp, ba người quét dọn từng ngóc ngách của ngôi nhà, làm đến mệt bở hơi tai.
Nhưng nhìn căn nhà không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ lại khang trang, không khỏi có giác thỏa mãn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Kiều Hoa nhanh chóng kéo Kiều Minh đến phòng ngủ đối diện phòng ngủ chính.
“Nhìn này Minh Minh, đây là phòng dành riêng cho con, màu xanh, con thích không?”
Nhà ở rộng 90 mét vuông, có phòng nhỏ và một phòng lớn, một phòng bếp, một nhà vệ sinh và một ban công. Ở niên đại này, nhà như vậy tuyệt đối là sang xịn mịn.
Diện tích phòng ngủ phụ không lớn, chỉ tầm 12 đến 13 mét vuông, lấy màu xanh làm chủ đạo, đến cả tủ đầu giường cũng được sơn thành màu xanh.
Kiều Minh mấp máy môi, bỗng nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Hoa, bất an nói: “Mẹ, con ngủ một mình một phòng sao?”
“Đúng vậy nha.” Kiều Hoa cười tủm tỉm nói.
Kiều Minh vốn đang cao hứng chợt vụt tắt nụ cười, không vui vẻ chút nào, “Chúng ta có thể từ từ dọn vào nhà mới được không mẹ?”
Kiều Hoa bật cười, “Sao vậy, trước đó không phải con rất vui vì được dọn vào nhà mới sao? Tại sao bây giờ lại không muốn?”
“Con muốn ngủ cùng phòng với mẹ.” Dọn vào nhà mới, nghĩ là nhóc phải ngủ một mình.
Kiều Hoa cong cong môi, cười: “Sợ cái gì, không phải mẹ đồng ý với con đến trước khi con sáu tuổi thì vẫn ngủ chung phòng với ba mẹ sao?”
“Thật vậy sao ạ?” Kiều Minh bẻ ngón tay tính toán.
Hiện giờ nhóc năm tuổi, còn một năm nữa nhóc sáu tuổi, một năm có 12 tháng, 365 ngày….
Giống như rất ngắn đi.
“Vậy sau khi con sáu tuổi, con còn có thể ngủ với ba mẹ nữa không vậy mẹ?” Cậu nhóc kì kèo thêm một chút, “được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Kiều Hoa suy nghĩ một hồi, “ Ân….Ngẫu nhiên có thể được, nhưng lâu dài thì không được.”
“Vậy được rồi.” Như vậy cũng đủ rồi, thà ít còn hơn không có. Ít nhất là khi tâm trạng không tốt có thể ngủ với mẹ để an ủi.