Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 337




Buổi sáng lo dỗ con trai nên không kịp trang điểm, chiều nay, Kiều Hoa cố ý thay chiếc váy đẹp nhất, còn không quên trang điểm nhẹ nhàng. Sau khi chuẩn bị xong, cả người đều toát lên vẻ tỏa sáng, không nhìn thấy trạng thái lo âu trước đó.

Cô đã thương lượng với Từ Sơn Tùng chiều nay sẽ đón con trai sớm nửa tiếng. Quả nhiên đến đúc giờ, anh đã trở về, thậm chí còn về sớm hơn thời gian hai người hẹn nhau.

“Anh về sớm như vậy? Lý Hồng Quân đâu, không nói gì sao?”

“Không, có cái gì để nói? Nếu anh ấy có bạn gái, anh cũng sẽ trông cửa hàng cho anh ấy đi hẹn hò.” Dừng xe lại, Từ Sơn Tùng cười nói.

“Gần đây không phải chị Lưu đang giới thiệu bạn gái cho anh ấy sao? Anh ấy vẫn chưa ưng ai à?” Cũng đã được ba tháng rồi, ánh mắt còn bắt bẻ như vậy?

Từ Sơn Tùng nhìn bốn phía xung quanh, thấy trong sân đại tạp viện không có ai, mới ôm eo nhỏ của vợ mình, hung hăng hôn lên môi cô một cái, “Không biết, dù sao thì anh cũng chưa nghe thấy động tĩnh gì cả.”

Kiều Hoa tức giận chọc n.g.ự.c anh, nhưng Từ Sơn Tùng vẫn không giảm tốc độ đem người kéo vào nhà.

Vừa vào tới nhà, anh như con sói đói nhào lên, trực tiếp bắt lấy môi cô.

“Vợ ơi, hôm nay em thật đẹp.” Ngày thường Kiều Hoa chỉ bận đồ đẹp thôi hiếm khi nào trang điểm. Khó có dịp cô trang điểm xinh đẹp như vậy, Từ Sơn Tùng nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy không thôi. Hiện tại, anh thật sự muốn cùng cô làm một vài chuyện nguy hiểm.

“Trước kia em không đẹp?” Kiều Hoa cười chế nhạo anh, đẩy anh ra một chút.

Từ Sơn Tùng cười lắc đầu, “Hoàn toàn không giống nhau, bình thường là kiểu đẹp không trang điểm, còn hôm nay em phát ra ánh sáng của mẹ hiền. Nói thế nào nhỉ, em trang điểm xong, trở thành người đẹp nhất, còn anh thì là chồng của người đẹp nhất, em hiểu không?”

Kết hôn được hai năm, hai người ở chung với nhau như đôi vợ chồng già. Đã rất lâu rồi, Từ Sơn Tùng chưa nói mấy lời âu yếm như thế này, bây giờ nghe lại, phảng phất như quay lại thời kỳ mới kết hôn.

Quả nhiên, lâu lâu trang điểm tỉ mỉ có thể giúp gia tăng tình cảm vợ chồng, tăng thêm chút tình thú.

Kiều Hoa cười ngọt ngào, ôm cổ anh, áp môi mình xuống, “Về sau mỗi cuối tuần chúng ta đều nghỉ ngơi, dẫn Minh Minh ra ngoài chơi. Mặc kệ là đi chỗ nào chỉ cần một nhà ba người chúng ta là tốt rồi. Mỗi lần đi chơi em đều sẽ trang điểm, hai ba con cũng mặc quần áo đẹp, có được không?”

Gần một năm nay hai người đều bận rộn với việc kiếm tiền, buôn bán, đã rất lâu rồi không còn biết hưởng thụ cuộc sống là gì! “Được.” Từ Sơn Tùng nhẹ nhàng trả lại cô một nụ hôn, “Sẽ giành ra nhiều thời gian để ở bên em và Minh Minh.”

Buôn bán lúc nào chả bận, chỉ cần khai trương cửa hàng xong sẽ vĩnh viễn không có thời gian rảnh. Nếu không có thì anh sẽ tự tạo ra thời gian để ở bên vợ bên con.

Nói xong, nam nhân dùng bàn tay có vết chai mỏng, nhẹ nhàng đặt trên bụng Kiều Hoa.

“Mấy năm nay chúng ta cũng rất cần mẫn đi, sao hạt giống nhỏ….”

Kiều Hoa buồn cười đem tay anh đẩy ra, “Đi chỗ khác, rõ ràng anh nói mọi chuyện đều tùy duyên, sao bây giờ anh lại gấp?”

Từ Sơn Tùng từ phía sau ôm lấy cô, “Anh không gấp, chính là anh chờ mong thôi, còn chờ cái gì thì em cũng hiểu đi? Anh rất hy vọng hai chúng ta sẽ sinh ra một tiểu bảo bối.”

“Dù sao cũng không tệ.” Kiều Hoa cong môi cười, trong đầu cô đã hiện ra hình ảnh Kiều Minh phiên bản nữ.

Từ Sơn Tùng lớn lên đương nhiên không xấu hơn tên kia, con của hai người nhất định sẽ là một em bé xinh đẹp.

n! Nhất định là như vậy!

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan học, hai vợ chồng cùng ngồi lên chiếc xe đạp, chậm rì rì đi tới trường con trai.

Trên đường đi vừa cười vừa nói, Kiều Hoa rất là cao hứng.

“Aizzz, không ấy, lát nữa chúng ta đến tiệm ăn cơm đi, vừa lúc em không muốn nấu cơm. Chúng ta dẫn Minh Minh đi ăn chân dê nướng, thằng bé rất thích ăn các loại thịt nướng.”

Từ Sơn Tùng đương nhiên nghe ra ý cô, cười ra tiếng, “Là em thèm thì đúng hơn!”

Kiều Hoa không nặng không nhẹ chọc vào hông Từ Sơn Tùng một chút, “Em thèm thì làm sao? Anh có dẫn hai mẹ con em đi không?”

Chọc đến chỗ ngứa, Từ Sơn Tùng cười không ngừng, “Dẫn dẫn dân! Gọi cho hai người một bàn luôn có được không?”

Ngữ khí y hệt như dỗ con nít, Kiều Hoa liếc ót anh một cái, cô hài lòng thu tay lại, mặt dán chặt lên lưng anh.