Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 333




“Sao lại không phải, tôi là mua ở cửa hàng nhà các người a?” Nữ đồng chí tức giận nói: “Trước đó tôi còn mua ba bốn món ở nhà các người, tôi là vì tin tưởng mới tới mua tiếp.”

Lý Hồng Quân cười cười làm dịu bầu không khí, “Đồng chí, đừng giận, ngài tới đây, ngài sờ thử là biết.”

Lý Hồng Quân kéo nữ đồng chí đến giá treo váy, anh ta tùy tiện lấy trên xào đồ xuống một chiếc váy, “Ngài xem, quần áo trong tiệm chúng tôi đều là được thêu logo của tiệm, cái này là để phòng ngừa bản lậu a! Váy này của đồng chí không có logo a! Váy này chỉ có mỗi nhà chúng tôi là chính hãng, mấy cửa hàng khác bán giống vậy nhưng đều là hàng lậu, bán rẻ hơn chất liệu cũng dởm. Váy của chúng tôi được may lụa cả hai lớp, chị nhìn váy này đi, rõ ràng là không phải a. Chị sờ thử mà xem, sao có thể giống nhau được?”

Kiểu dáng giống nhau như đúc, nhưng sờ lên cảm giác lại khác, hơn nữa quần áo của cửa hàng Từ Sơn Tùng đều có thêu logo trên ngực, logo sinh động như vậy ngoại Tử Tinh Đình thì không còn nhà nào cả. Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ phân cao thấp rồi.

Nữ đồng chí chạm vào, niết niết lại xoa xoa, hai giây liền cảm nhận được sự khác biệt của hai chiếc váy.

Hai má tức khắc giống như là bị ai đó đánh thẳng vào.

“Thật đúng là….Tôi, tôi không biết a, váy này là người yêu mua cho tôi, anh ấy nói là mua ở một cửa hàng, tôi còn tưởng là cửa hàng của hai người…”

Được lắm, còn chưa biết đúng sai đã khăng khăng tới đây đòi đổi đồ. Còn muốn cho người khác làm ăn hay không?

“Tử Tinh Đình hai tháng đều ra một mẫu thiết kế mới, trên quần áo đều sẽ in logo của cửa hàng. Trừ bỏ nhà chúng tôi, mấy cửa hàng kia đều là hàng nhái. Kỳ thật, váy này của cô hư không nhiều, đường chỉ bị bung ra, cô có thể may lại, nhưng mà ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến chiếc váy.”

“Đúng vậy, chiếc váy này bị rách chỗ này quá kỳ, tôi không chấp nhận được nên mới qua cửa hàng hai người đòi trả hàng. Dù gì một chiếc váy cũng không rẻ, tính tới tính lui….”

“Cô nhầm rồi, chính người yêu cô vì rẻ mà mua không tính, cô chưa rõ mà tới đây đổi hàng. Suýt thì dọa c.h.ế.t tôi rồi.” Lý Hồng Quân vỗ vỗ ngực, oán trách.

“Thật ngại quá….” Nữ đồng chí cắn môi, cầm váy xấu hổ rời đi.

Đã có một thì sẽ có hai.

Chỉ có một tuần mà khác tới Tử Tinh Đình đòi đổi hàng trả hàng không ít.

Nhưng khổ nỗi, những chiếc váy đó không phải của Tử Tinh Đình nhà Từ Sơn Tùng mà là mua ở cửa hàng lậu khác. Người tự mua còn đỡ biết chỗ bán, có những người được tặng khi váy có vấn đề thì cứ tới cửa hàng Từ Sơn Tùng nói là mua váy ở cửa hàng nhà bọn họ.

Đúng là bất đắc dĩ, cửa hàng ở vị trí quá tốt cũng là loại gánh nặng, người ta vừa đến phố Bạch Vân đã thấy cửa hàng nhà Từ Sơn Tùng treo váy lụa vàng, theo bản năng liền nghĩ mua ở cửa hàng anh, sau đó tiến vào chất vấn.

Thật vất vả mới giải thích được đó là hàng nhái. Tên Tiền Đông Lôi kia đúng là giảo hoạt, anh ta trực tiếp lấy làm theo logo của Tử Tinh Đình in lên áo, chính vì vậy mà thoạt nhìn không khác biệt là mấy.

Tái ông mất ngựa* chưa biết họa hay phúc, tuy rằng nhãn hiệu bị người ta nhái nhiều, nhưng bởi vì mọi cửa hàng khác đều nhái theo Tử Tinh Đình cho nên dần dần Tử Tinh Đình cũng trở nên nổi tiếng.

(*)khi nói tới Tái Ông mất ngựa thì dân gian muốn giả định có một tai họa đã xảy ra với một ai đó và đừng lấy đó mà quá buồn đau, sầu thảm. Sự đời công bằng sẽ trả lại cho ta điều tốt lành

Loại nổi tiếng vì tiếng xấu cũng là một loại nổi tiếng.

Mỗi ngày hai nam nhân ngoài tiếp đãi khách tới mua hàng còn phải giải thích cho khách hàng tới đòi trả hàng.

“Bản lậu, bản lậu, bản lậu! Đây không phải là quần áo nhà chúng ta, ngài có thể so sánh là biết, vải hoàn toàn khác nhau!” Lý Hồng Quân thật sự cạn lời.

“Gì? Chúng tôi mua phải hàng nhái?”

“Cái gì mà hàng nhái, có ý gì, cậu muốn quỵt đúng không?”

“Này không phải Tử Tinh Đình sao? Nhà các người không phải là Tử Tinh Đình à?” Nhìn cái logo con chuồn chuồn nhỏ này mà xem, giống nhau như đúc!

“Đúng vậy, ở phố Bạch Vân các người toàn bán đồ giống nhau, không phải lấy quần áo từ một chỗ sao?” Cái gì mà hàng nhái hàng thật, vì sao phải phân biệt ra như thế?!

“Không không không, cửa hàng quần áo của chúng tôi không lấy hàng chung với những chỗ còn lại. Váy này là do vợ của chủ cửa hàng thiết kế, các cửa hàng khác là nhái theo, mọi người có thể hiểu nhái theo là bắt chước cũng được!”

Bắt chước? Làm theo? Không phải hàng nguyên bản?

Trách không được lại bản rẻ như vậy.