Kiều Minh hưng phấn đến mất hai chân cứ đung đưa không ngừng
Kiều Hoa niết niết mắt con trai, hôn má cậu nhóc, “Không phải đi xem nhà ở mà chúng ta sẽ đi mua nhà.”
Kiều Minh càng kích động hơn nữa, cậu nhóc không ngừng quơ tay múa chân, “Oa ~ Chúng ta rốt cuộc cũng mua được nhà riêng rồi! Về sau chúng ta có thể ở nhà có vườn hoa siêu rộng sao mẹ? Chúng ta sẽ mua nhà ở đâu? Có thể mua nhà ở đằng sau cửa hàng bán quà vặt không mẹ? Sau này, mỗi lần chúng ta xuống lầu liền có thể đến cửa hàng mua đồ rất là tiện luôn.”
Kiều Hoa buồn cười nhìn con trai, “Con thích ở lầu sát cửa hàng quà vặt a? Nhưng mà nơi đó gần đường lớn, sau này nhiều ô tô qua lại sẽ rất ồn.”
“Mẹ thích chỗ an tĩnh sao ạ?” Kiều Minh nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy, an tĩnh mới có thể ngủ ngon giấc.” Vén tóc trên trán con trai, cười khẽ.
“Kia….” Cậu nhóc nghiêm túc mà suy nghĩ, thỏa hiệp, “Vậy mua nhà trên cao, con muốn mẹ ngủ ngon giấc.”
Người lớn ban ngày đi làm vất vả, buổi tối phải ngủ ngon thì hôm sau mới có sức để làm việc được nha.
“Con trai thật hiểu chuyện.”
“Con trai ngoan quá.” Từ Sơn Tùng cũng khen Kiều Minh, “Vậy chúng ta tìm một nhà không gần đường nhưng vẫn gần cửa hàng bán quà vặt.”
Kiều Minh buông đũa xuống ôm chặt lấy Từ Sơn Tùng, “Được a ~ Con thích ba ba nhất!”
“Nhóc thúi, còn mẹ thì sao?” Kiều Hoa xoa đầu con trai, con trai cô đúng là biết nịnh mà.
Kiều Minh nhanh chóng sà vào lòng cô, “Thích nhất luôn ~ Mẹ mua cho chúng ta nhà mới ~”
Kiều Hoa nhéo mũi con trai, “Sai rồi, nhà này là tiền ba ba với mẹ cùng nhau kiếm được, cùng nhau mua.”
“Ba ba và mẹ ai cũng lợi hại, con thích hai người nhất ~” Trong những người ở đại tạp viện mà nhóc quen biết thì nhà nhóc chính là nhà đầu tiên mua được nhà lầu nha, này không phải rất đặc biệt sao!
Năm 84, số lượng người mua nhà rất ít, về cơ bản thì nhà gần vị trí trung tâm vẫn còn dư rất nhiều.
Kiều Minh thích nhà ở gần cửa hàng bán quà vặt, Kiều Hoa thích an tĩnh, Từ Sơn Tùng thích nhà có nhiều ánh sáng….Cuối cùng, ba người chọn được một căn nhà ở lầu 3, chung khu với cửa hàng bán quà vặt, không thấp cũng không cao, đi xuống lầu bốn năm phút là tới.
Khó có được một căn nhà mà cả ba người đều vừa lòng, vị trí nam bắc thoáng đãng lấy ánh sáng cực tốt, không cần bật đèn vẫn đủ sáng. Hơn nữa ngoài phòng khách còn có một ban công, có thể trồng chút hoa cỏ trang trí.
Ghi nhớ cấu tạo của ngôi nhà, trong đầu Kiều Hoa bắt đầu tưởng tượng ra cách trang trí cho ngôi nhà, phải trang trí thế nào thì mới tốt….Tốt nhất là thiết kế kiểu kinh điển một chút, cho dù qua thêm mấy thập niên nữa cũng không quá mức lỗi thời.
Sau khi xem nhà xong, lại đi dạo thêm một vòng coi còn căn nào nữa không, cuối cùng bọn họ vẫn không thay đổi chủ ý. Nhân viên công tác dẫn ba người tới phòng công chứng xử lý giấy tờ….
Sau khi trả tiền ý hợp đồng cũng đã là chuyện của bốn tiếng sau.
Cầm chứng nhận bất động sản trong tay, trên đường về nhà, Kiều Hoa kích động hô lớn!
Cô nhớ rõ trước khi xuyên qua đây, phải tốn ít nhất 500 vạn mới có thể mua được một căn nhà nhỏ a!
Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã có một ngôi nhà thuộc về riêng mình!
Có phòng bếp, có phòng khác, có ban công, có nhà vệ sinh, còn cách phố Bạch Vân rất gần, thật sự là quá tuyệt vời!
“Sơn Tùng, hôm nay chúng ta đi ra tiệm ăn cơm để chúc mừng đi.”
“Được.”
“Nhà ở toàn bộ đều được trán gạch men, lấy màu xanh trắng làm chủ đạo, chúng ta trang trí theo kiểu tươi mát một chút, anh thấy thế nào?” Kiều Hoa ngồi sau xe hỏi anh.
Trong nhà có một cô vợ có mắt thẩm mỹ cho nên Từ Sơn Tùng rất yên tâm. Hơn nữa, anh thật sự không hiểu mấy chuyện trang trí này lắm, đương nhiên hết thảy đều để cho Kiều Hoa an bài.
“Em nhìn xem là được, anh sao cũng được cả, em hỏi Minh Minh thử đi?” Hỏi anh không bằng hỏi con trai, Từ Sơn Tùng cảm thấy anh chỉ phù hợp làm cây ATM mà thôi.
“Thôi được, hỏi anh cũng như không, em nói gì anh cũng bảo được.” Cười khẽ, chọc nhẹ vào bụng anh, Kiều Hoa lại nói: “Mua phòng là tiền hai chúng ta kiếm được, không thể để mình em làm chủ được, anh cũng phải có đóng góp ý kiến.”
Gia đình hạnh phúc là gia đình được vun đắp từ hai bên, chút lãng mạn này cũng không có, đúng là chồng cô a ~
Kiều Hoa: “Sau khi mua nhà xong chúng ta còn tầm hai ngàn tiền tiết kiệm, giữ lại tám, chín trăm làm vốn, số còn lại em sợ không đủ để trang trí.”
Từ Sơn Tùng: “Không sao, một ngàn là đủ rồi, anh sẽ tìm đội trang trí.”
Rốt cuộc cũng có chỗ cho anh phát huy năng lực, Kiều Hoa hào phòng phất tay, “Được, chuyện này giao cho anh.”
“Dù sao thì đây cũng là căn nhà đầu tiên, em muốn trang trí thật tốt. Từ từ vào ở, anh thấy thế nào?”
Từ Sơn Tùng gật đầu, “Anh sao cũng được, anh không vội, nhà an bài thế nào thì em cứ làm những gì em thích là được.”
“Được, vậy từ từ vào ở, trang trí xong rồi một tháng sau chúng ta chuyển nhà. Như vậy cũng an toàn hơn.”
“ Ân.”