Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 318




Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân nhanh chóng chạy đến cục Công an báo chuyện Trương Vĩ Cường đầu cơ trục lợi, nhập hàng rác rưởi về bán.

Việc này là vụ án rất nghiêm trọng, đồng chí công an sau khi xin được sự phê chuẩn của cấp trên liền điều tra ngay trong đêm.

Không tra còn đỡ, tra xong thì ai nấy đều bị dọa đến nhảy dựng!

Trương Vĩ Cường không chỉ là tòng phạm mà tên đó còn là chủ mưu!

Còn những quần áo rác rưởi trong tiệm vì hai tên đồng phạm đã nghe được tin tức phong phanh nên chúng xử lý đống quần áo đó trước trước, nhưng bởi tiếc tiền, cho nên bọn họ chỉ xử lý một ít, còn lại thì đem về nhà tồn kho.

Trương Vĩ Cường là người ở đây, trong nhà có ba chị gái, tất cả đều có chồng. Trong nhà tổng cộng có hai phòng, trong đó có một phòng hoàn toàn thuộc về Trương Vĩ Cường.

Căn phòng rộng hai mươi mét vuông, một bên để giường, bên còn lại chất đống quần áo rác rưởi. Số quần áo này nhiều đến nỗi chất thành một ngọn núi!

Không ai nghĩ là cảnh sát sẽ xét nhà vào ban đêm, cho nên hai tên đồng phạm tới nhà Trương Vĩ Cường lấy quần áo, không may bị cảnh sát bắt gặp!

Điều đáng tiếc chính là, tuy có hai đồng phạm nhưng chỉ bắt được một người, người còn lại đã chạy thoát.

Một số công an ở lại xử lý tang vật, một số khác đuổi theo truy bắt người chạy thoát kia.

Rẽ trái, rồi rẽ phải, cuối cùng cũng không bắt được, chỉ có thể đem tên còn lại tra khảo cho rõ ràng.

Thì ra người này là đồng lõa của Trương Vĩ Cường, cũng là anh họ của Trương Vĩ Cường.

Hai năm trước, Trương Vĩ Cường cùng anh họ mình và đám bạn gia nhập đội chuyên thu mua quần áo second-hand, với giá thấp bán ra với gia cao, nhờ vậy mà kiếm được không ít tiền.

Ba người đều là chủ mưu, nhưng Trương Vĩ Cường chủ yếu phụ trách bán, còn hai người anh họ kia phụ trách chạy đơn đặt hàng, bọn họ giống như một kho sỉ. Sau khi kiếm được tiền sẽ nộp một phần lên cho người đứng đằng sau.

Công an không thể bắt được boss cũng không bắt được người gần boss nhất.

Sau một hồi tra khảo, cũng không thu được tin tức mong muốn…..

Buổi chiều thứ hai, tất cả cửa hàng ở phố Bạch Vân đều bị kiểm tra một lượt, trừ bỏ cửa hàng cửa hàng của Trương Vĩ Cường, còn phát hiện ra ba nhà bán loại quần áo này, kết quả là tất cả đều bị phong tỏa cửa hàng.

Đây là chuyện nghiêm trọng cho nên không thể xử phát một cách nhẹ nhàng được. Chính vì thế mà Trương Vĩ Cường còn chưa được thả ra lại phải chấp nhận hình phạt tiếp.

Nghe nói, nếu Trương Vĩ Cường biểu hiện tốt, đem đại boss cuối cùng khai ra thì coi như là lập công chuộc tội. Nếu tìm được người, thời hạn tù bốn năm có thể giảm còn ba năm.

Mặc kệ như thế nào, trong thời gian ngắn, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân sẽ không chịu sự đe dọa của Trương Vĩ Cường. Còn ba, bốn năm sau khi tên đó ra tù, chưa chắc Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân còn ở đó.

Hai ngày sau, vị thần long thấy đuôi không thấy đầu tới phố Bạch Vân đem đống quần áo rác rưởi của Trương Vĩ Cường dọn đi, trước tiệm còn treo bản cho thuê.

Mấy tiểu thương ở phố Bạch Vân hay tin thì bàn luận sôi nổi.

“Được lắm thì ra là nhà đó bán quần áo rác rưởi.”

“Nghe nói còn có cả quần áo lấy từ trên người người c.h.ế.t xuống nữa kìa.”

“Trời ơi, cũng may là tôi không mua của nhà đó.”

“Nha, cửa hàng quần áo của vợ chồng đối diện, còn có cửa hàng của Mạnh Quốc An, Chư Vĩnh, tất cả đều bán quần áo second-hand. Cửa hàng cũng bị niêm phong hết rồi.”

“Đúng là thiếu đạo đức mà…Nha! Tôi từng mua quần áo của cửa hàng Mã Quốc An, xong rồi xong rồi, tôi nên ném hay không đây, mười lăm đồng lận đó!”

“Ném gì mà ném a, lãng phí, trở về giặt đi giặt lại mấy lần là được. Sau nay tốt nhất ra bách hóa mua đồ cho đảm bảo.”

Sau khi cửa hàng bị niêm phong được dọn sạch sẽ, Từ Sơn Tùng lập tức đi tìm tổ trưởng tổ dân phố nói muốn thuê một cửa hàng.

Chính là cửa hàng của Trương Vĩ Cường ở cuối phố.

Người quản lý đang lo lắng cửa hàng đố bị như vậy sẽ không có ai muốn thuê, không ngờ Từ Sơn Tùng chạy tới muốn thuê, người quản lý không nói hai lời lập tức đồng ý, ký hợp đồng cho thuê.

Từ Sơn Tùng vừa đi ra khỏi phòng quản lý, có một bóng người nhanh chóng lướt qua anh.

“Anh Lưu, nghe nói ở phố Bạch Vân có cửa hàng bị đóng cửa, tôi muốn thuê.”

“Cậu tới chậm rồi, đã có người thuê, mới vừa ký hợp đồng xong.”

“A? Ai?”

“Nha, chỗ đó…Aizzz, người đi đâu mất tiêu rồi, không thấy nữa?”