Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 314




Hôm nay đã định là một ngày, cửa hàng của bọn họ lại chào đón một vị khách không mời mà đến.

‘Hai tên họ Lý và họ Từ kia! Đem cửa hàng trả lại cho tao!” Người nói là Trương Vĩ Cường.

Lý Hồng Quân: “???”

Từ Sơn Tùng: “.........”

“Anh hai, anh lại muốn quậy kiểu gì nữa?” Lý Hồng Quân cạn lời hỏi.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới, có muốn để cho người ta nghỉ ngơi hay không hả!

“Lần trước, cũng là anh đòi đổi cửa hàng với bọn tôi, hiện tại kêu bọn tôi trả lại, anh cho rằng anh là ai a? Có phải anh nghĩ anh nói cái gì chúng tôi đều nghe theo phải không?”

Nực cười! Lựa chọn của mình thì tự mình phải chịu trách nhiệm. Trên đời này làm gì có thuốc gọi là thuốc hối hận!

Trương Vĩ Cường tức giận, “Đừng có nói mấy lời vô nghĩ! Lần trước mấy người cũng hố tôi 50 đồng rồi, còn nói cái gì?”

“Nhung chúng tôi cũng không ép anh nha, từ đầu đến cuối đều là do anh tự nguyện a!” Lý Hồng Quân không thua kém đáp lại.

Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, càng ngày càng có nhiều người bu lại xem.

Ăn dưa không bỏ tiền, ai dại mà không ra xem!

“Cút đi! Không phải ông đây tự nguyện mà là do mấy người bứt tôi!” Trương Vĩ Cường cuộn tay áo lên, một bộ dạng như đánh nhau tới nơi, “Thức thời thì tụi mày mau dọn đồ cút đi, hiện tại ông đây muốn dọn về!”

Thái độ của Trương Vĩ Cường còn cường ngạnh hơn so với trước đây.

Rốt cuộc trước đó, tên đó ôm tâm thái có thể kiếm tiền để đổi nên mới ôn tồn nói chuyện. Hiện tại thì đã sớm chán nản rồi, sao có thể bình tĩnh thương lượng, tên đó chỉ hận không thể đem Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân ném đi ngay lập tức để độc chiếm vị trí cửa hàng mặt tiền này.

Tên đó đã mệt mỏi lắm rồi!

Bị mất 50 đồng còn chưa nói, từ lúc chuyển qua tới giờ tên đó còn chưa kiếm được một đồng nào đâu!

Phòng thử đồ mới mẻ sao? Dùng được cái rắm!

Phía trước đều là giả dối, cái gì mà sử dụng miệng ngọt để thu hút khác, khẳng định hai tên này là dùng “mỹ nam kế” thì có a!

Ánh mắt Từ Sơn Tùng trở nên sắc bén, vững vàng bước lên phía trước, “Anh nói bọn tôi dọn thì bọn tôi phải dọn sao? Cửa hàng ở phố Bạch Vân là do anh mở ra chắc?”

Anh cao to cho dù đứng với tên bự con như Trương Vĩ Cường cũng không thua kém nhiều lắm

Hừ một tiếng, Trương Vĩ Cường nói: “Không phải nhà tao mở, nhưng tao muốn chúng mày dọn thì chúng mày phải dọn, không dọn cũng phải dọn! Nếu không thì đừng trách tao không khách khí!”

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi tên đó cũng không phải thỏ, mà là tên ngốc! “Anh muốn không khách khí như thế nào?”

“Tìm người đến đánh chúng mày có tính không?” Trương Vĩ Cường không chút e dè mà nói ra dự định của mình.

Nhiều người ở đây như vậy, xem ra….. Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân đều minh bạch, ở đây không có ai dám đứng ra chống đối tên Trương Vĩ Cường này cả.

Trương Vĩ Cường không chỉ hung dữ, hơn nữa bộ dạng của tên đó là dầu muối đều không ăn, kích động như một tên điên a!

“Vậy thì bọn tôi cũng không khách khí, dọn đi là không có khả năng rồi.” Ánh mắt sắt lạnh, Từ Sơn Tùng lạnh lùng nói.

Anh hiền nhưng không đại biểu cho việc anh không biết giận. Phía trước lúc cưỡng bách bọn họ đổi Từ Sơn Tùng đã nói qua, đổi rồi là không thể đổi lại, Trương Vĩ Cường cũng đã đồng ý.

Nào ngờ, còn chưa tới nửa tháng tên đó đã hối hận. Thật nực cười.

“Được, chúng mày chờ ở đó cho tao!”

============

Lý Hồng Quân lo lắng cả ngày hôm nay, đến nỗi mà tình cảm vừa mới bị tổn thương kia anh ta cũng không nghĩ đến nó nữa.

Nhưng mà chờ đến khi đóng cửa hàng cũng không biết Trương Vĩ Cường muốn làm gì bọn họ.

Gió nổi lên, lá cây rụng chao qua chao lại rồi mới tiếp đất. Bây giờ là gần vào hè, rất hiếm để thấy những chiếc lá vàng khô thế này.

Hai người một trái một phải nhìn chằm chằm ra ngoài cửa hàng.

“Leng keng ~”

“Các anh em, đánh!”

Trương Vĩ Cường quả nhiên không có “thất hứa”, tên đó nói cho bọn họ chờ đó quả thật là có “kinh hỉ”.

Lúc Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân đóng cửa hàng rời đi còn thấy tên đó đang bận rộn ở cửa hàng, cũng không biết làm cách nào mà bây giờ Trương Vĩ Cường lại xuất hiện ở ngõ này chờ bọn họ.

Năm tên to con lực lưỡng, trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ. Bọn họ không chút do dự mà tiến về phía Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân.

Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân thậm chí còn không có thời gian để trao đổi ánh mắt, hai người bỏ xe đạp lại hướng con phố đối diện mà ra sức chạy.

Cuối cùng, đương nhiên là không chạy thoát, năm người kia vay hai người lại, trực tiếp đánh.

Năm đó, Từ Sơn Tùng từng học chút quyền cước với người quân nhân xuất ngũ, cho nên đối phó với những tên lưu manh thế này là chuyện dễ dàng, cho dù thêm năm người giống vậy nữa thì anh vẫn đối phó được.

Lý Hồng Quân tuy rằng không luyện qua nhưng anh ta lớn lên trong một xóm nghèo, đương nhiên sẽ không thiếu chuyện đánh nhau. Anh ta từ nhỏ đánh tới sơ trung, sau khi tốt nghiệp vào xưởng rồi vẫn tiếp tục đánh nhau, còn thường xuyên bị lãnh đạo mời lên phòng uống trà, đây cũng là lý do vì sao anh ta sợ thầy giáo và lãnh đạo.

Bởi vì mỗi lần đánh nhau đều bị thầy giáo và lãnh đạo gọi lên khiển trách.

Thời đi học còn đỡ, đến khi đi làm rồi, thật sự đó là chuỗi ngày đau khổ…..