Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 309




“Anh cảm thấy thế nào?” Kiều Hoa trông chốc lát không thể nghĩ ra được, dứt khoát hỏi chồng của mình.

Nhai nhai hết miếng thịt dê, nuốt xuống, suy tư một lát, Từ Sơn Tùng nói: “Nếu không đánh bại được thì gia nhập cùng bọn họ.”

Kiều Hoa nhướng mày, mơ hồ đoán ra được kế hoạch của anh, “Ý của anh là…..”

“Chúng ta cũng đi tìm một nhà máy gia công, hạ thấp chi phí xuống, đề cao số lượng bán ra.” Có thể tìm được nhà máy gia công cố định là tốt nhất, ít nhất ở thời điểm hàng bán chạy còn có thể cung ứng liền.

“Ý của cậu là chúng ta sẽ đưa xưởng bản vẽ, để xưởng sản xuất theo đó sao?” Lý Hồng Quân dừng động tác gấp đồ ăn lại hỏi.

“ Ân.” Từ Sơn Tùng gật đầu.

Lý Hồng Quân kinh ngạc trừng mắt lớn, “Thời buổi này đi chỗ nào để tìm nhà máy? Đừng nói là để cho bọn họ làm quần áo cho chúng ta, cho dù mua đồ bọn họ làm sẵn cũng chưa chắc đã mua được đâu.”

“Tìm mấy cái xưởng sản xuất lậu a, nếu không thì anh đi trao đổi với Mạnh Quốc An khẳng định là hắn ta cũng sẽ đồng ý thôi.” Du Phồn nói.

Từ Sơn Tùng nhìn cô ấy, gật đầu, “Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta có thể hỏi Mã Quốc An lấy hàng ở đâu, nếu bọn họ có thể lấy chúng ta cũng có thể. Hơn nữa, cách xưởng quốc doanh đã dần nhả ra, có rất nhiều xưởng quốc doanh hợp tác với xưởng tư nhân. Chúng ta cứ bình tĩnh tìm hiểu, không vội.”

Kiều Hoa biết mỗi ngày anh đều có thói quen đọc báo, cho nên vẫn hiểu biết sơ lược về xưởng quốc doanh, cô nhìn về phía Lý Hồng Quân gật gật đầu, “Cái này có thể a, hai người một người tìm nhà máy, một người tìm cửa hàng, cứ vậy mà thay phiên.”

“Không cần chia ra, để Sơn Tùng tìm xưởng đi, tuy rằng anh mồm mép nhanh nhẹn nhưng chỉ ứng phó được với người bình thường, anh không thể giao tiếp với lãnh đạo đâu.”

Nói rồi, xấu hổ mà cười cười, “Cũng không sợ các người chê cười, trước đây thời còn đi học, anh sợ nhất chính là giáo viên, sau khi lớn lên, đi làm ở nhà máy một thời gian thì nổi sợ này chuyển thành lãnh đạo. Chính bởi vì không thể chịu được cảm giác sợ hãi đó nên anh mới tách ra làm một mình. Nhưng cho dù có làm riêng thì anh vẫn sợ lãnh đạo như cũ thôi a, nghĩ thôi đã nổi một tầng da gà.”

Luống cuống tay chân rất dễ hỏng việc, “Nếu hỏng việc thì mất nhiều hơn được, cho nên bàn chuyện với xưởng nên để Sơn Tùng đi thì hơn.”

Từ Sơn Tùng ổn trọng, tài ăn nói cũng không tệ, cử chỉ nho nhã lễ độ, chỉ số thông minh lại cao, chuyện này giao cho anh là hợp nhất.

“Được.” Ba người đều không có dị nghị, cho nên Từ Sơn Tùng sẽ là người đi. “Còn có một việc.” Kiều Hoa bỗng nghĩ tới, “Bản lậu thì không thể hoàn toàn ngăn chặn, nhưng có một biện pháp có thể giảm bớt tổn thất cho chúng ta.”

“Cách gì?” Hai nam nhân trăm miệng một lời hỏi, ngay cả Du Phồn cũng tò mò nhìn về phía Kiều Hoa.

Ánh mắt cố định tại một chỗ, Kiều Hoa gằn từng chữ: “Sáng lập thương hiệu riêng thuộc về chúng ta.”

Nháy mắt hai nam nhân cảm thấy kinh ngạc, trong mắt đều lộ ra sự tò mò pha lẫn chút hứng thú, cả hai nhất trí nhìn chằm chằm Kiều Hoa.

“Nói về rượu trắng, mọi người sẽ nghĩ đến loại nào đầu tiên?” Kiều Hoa hỏi.

“Mao Đài?” Hai nam nhân trăm miệng một lời.

“Không sai.” Búng tay một cái, cô lại hỏi: “Nếu hỏi về xe đạp với máy may thì hai người sẽ nghĩ đến hiệu gì?”

“Xe đạp thì đương nhiên là của Phi Cáp a! Còn nói về máy may thì là của Bươm Bướm! Năm trước lúc về quê anh cũng mua cho mẹ anh một cái, hình như Sơn Tùng cũng mua cho em hiệu này mà?” Lý Hồng Quân nói.

“Bươm Bướm! Mẹ, nhà mình cũng có máy may này ~” Ngay cả Kiều Minh cũng biết.

“Không sai.” Vỗ vỗ đầu nhỏ, Kiều Hoa bật cười, “Xem đi, đây chính là tác dụng của thương hiệu. Chỉ cần chúng ta có thương hiệu, có vị trí đứng trên thị trường, thì cho dù các cửa hàng khách có bắt chước cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của chúng ta trong lòng khách hàng.”

Từ Sơn Tùng cực kỳ tán đồng, gật đầu, “Như thế không sai, nếu chúng ta có thể chế tác tốt quần áo của thương hiệu chúng ta. Sau này có cửa hàng nào bắt chước lập thương hiệu thì chúng ta cũng là người đầu tiên có thương hiệu.”

Nháy mắt, hai mắt của Lý Hồng Quân sáng như đèn pha.

“Tuyệt a! Thì ra là biện pháp gần chúng ta như vậy nhưng mà sao đến giờ chúng ta cũng không nghĩ tới!”

Chính là viễn cảnh đẹp như vậy, nhưng ngay cả xưởng quốc doanh còn chưa làm được, bọn họ có thể làm được sao?

Cao hứng nhưng cũng không khỏi ưu phiền.