Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 308




Trong phòng bếp, Lý Hồng Quân và Du Phồn khí thế ngất trời làm cơm.

Thời điểm Du Phồn chín tuổi cha mẹ đều qua đời, cho nên cô ấy đã học cách sống tự lập từ sớm, trong đó có phải học nấu ăn, tay nghề khá tốt.

“Ăn cơm thôi!”

Sau hơn một giờ hì hục, Lý Hồng Quân bưng tô canh thịt dê quay vào nhà, trên bàn nhỏ đã sớm sắp xếp xong chén đũa, đây là do Kiều Minh xung phong nhận làm.

“Đến giờ ăn cơm rồi ba ba!”

Từ Sơn Tùng đứng dậy ôm con trai đến bàn ăn.

Thịt dê mát nhưng lại có mùi, hơn nữa nếu không chế biến kỹ thì thật sự ăn không vào. Món canh thịt dê này hầm với củ cải cùng đậu hủ ra hương vị thế này thật sự không tồi.

“Không ngờ nha, tay nghề của anh thật tốt.” Du Phồn khen không dứt miệng.

“Cũng được nha, không ngờ anh còn có tài năng này.”

Thịt dê mới nấu còn nóng hổi, Lý Hồng Quân chưa bỏ vào miệng đã nhe răng trợn mắt, còn không quên đắc ý nhìn về phía hai nữ nhân: “Còn không phải sao, tuyệt đối là tốt hơn so với Sơn Tùng.”

Kiều Hoa cười nhìn anh ta, “Sao anh biết là tốt hơn?”

Lý Hồng Quân xùy một tiếng, gấp miếng đậu hủ bỏ vào chén, đắc ý nói: “Không phải Sơn Tùng có em dâu rồi sao? Mỗi ngày đều có người nấu ăn cho sao tay nghề có thể qua những người đàn ông độc thân được chứ! Tục ngữ không phải nói là quen tay hay làm sao, không làm thì sao mà giỏi?”

Kiều Minh lập tức bênh ba ba của mình, “Ba ba cháu có nấu cơm, ba ba cháu nấu cơm ngon lắm. Mỗi ngày ba ba đều làm đồ ăn sáng cho cháu với mẹ.”

Mỗi ngày nhóc với mẹ đều ngủ nướng, toàn bộ đồ ăn sáng là do ba ba làm.

“Nha, không ngờ nha, còn rất đau lòng vợ.” Đối với đôi vợ chồng son này, Du Phồn không khỏi cảm thán.

Cô ấy đã thành thói quen, 9 giờ mở cửa thì dậy trước nửa tiếng, trên đường ra tiệm thì mau đại bánh bao ở cửa hàng nào đó làm đồ ăn sáng. Nhưng mỗi khi cô ấy đến phố Bạch Vân thì Từ Sơn Tùng không chỉ đã có mặt mà cũng đã xếp xong quần áo.

Một cửa hàng lớn như vậy tuyệt đối không chỉ dọn được trong nửa tiếng, từ đại tạp viện đến phố Bạch Vân mất hơn một tiếng đi xe nữa, vậy ít nhất là Từ Sơn Tùng phải đi trước một tiếng rưỡi, nghĩa là anh phải chuẩn bị cơm sáng xong lúc 7 giờ rưỡi, cho nên có thể suy ra Từ Sơn Tùng đã dậy trước 7 giờ.

Không thể tin được, cô ấy không thể nào làm được như vậy rồi đó, cơm sáng thì ra tiệm mua ngủ nhiều hơn một chút có phải là tốt hơn không?

Kiều Hoa gãi gãi cằm con trai, cười chế nhạo: “Kia, như vậy xem ra sau này em phải để cho Sơn Tùng làm cơm nhiều hơn nữa để tay nghề vượt qua anh.”

Nói xong, cô dùng khuỷu tay chọc cánh tay Từ Sơn Tùng, “Thế nào?”

Từ Sơn Tùng đột nhiên bị điểm danh, dừng một chút, tiện đà cười nhìn vợ mình, “Đều được, nếu em thích ăn đồ ăn anh làm thì buổi tối để anh về nấu.”

Tính tình Từ Sơn Tùng thật sự tốt, chỉ cần có thể làm được, anh sẽ không bao giờ cự tuyệt cô.

Cơm sáng là anh làm, cơm chiều cũng là anh làm, như vậy một ngày Kiều Hoa chỉ phải nấu cơm trưa. Nghĩ nghĩ, cô lắc đầu: “Em nói giỡn thôi, nếu mỗi ngày đều chờ anh về nấu cơm tối, chắc ăn xong chúng ta đi ngủ luôn quá.”

Trong nhà chỉ có một cái bếp, không có vòi nước cũng không có nồi cơm điện, mỗi lần nấu cơm đều phải tốn rất nhiều công sức.

“Con thích ăn đồ ba ba nấu, cũng thích ăn đồ mẹ nấu, ai nấu con cũng thích cả!” Kiều Minh cao hứng nói.

“Cháu đúng là không kén chọn nha.” Lý Hồng Quân niết niết mặt Kiều Minh.

Mọi người cười rộ lên, bữa cơm này càng ăn càng vui vẻ, chủ đề từ việc nhà chuyển dần sang công việc, đề tài bỗng nhiên nghiêm túc hơn hẳn.

“Hiện tại chúng ta không thể tuyên truyền sai sự thật được, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến một nửa tiền lời của chúng ta. Nếu cứ như thế mãi thì sợ là không thể cạnh tranh nổi, về sau nên làm cái gì mới tốt đây?”

Nói đến đây, Lý Hồng Quân hận không thể đập nát xưởng sản xuất quần áo lậu.

Lại nói, phố Bạch Vân đều là các cửa hàng bán hàng rong quy tụ về, bọn họ không chỉ bắt chước kiểu quần áo mà còn bắt chước cả thủ đoạn marketing!

Chuyện bắt chước còn chưa nói, nếu tiền lời của cửa hàng hai người ổn định thì hai người cũng lười so đo với các chủ cửa hàng này, nhưng mấu chốt là khách hàng của hai người bị dụ đi một nửa, cái này ai mà có thể nhịn nổi?