Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 304




Bởi vì lực tay rất mạnh, cho nên khi đạp xuống cây bút máy trên bàn cũng run theo. Cây bút máy chậm rãi lăn mấy vòng, thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, cũng may là Mã Quốc Lương lanh tay lẹ mắt chụp được.

Tâm phiền ý loạn, Mã Quốc Lương lạnh lùng trừng mắt, “Thành thật một chút cho tôi! Bằng không cho dù anh không có tội tôi cũng ghi anh thành có!”

Lý Hồng Quân im lặng, một câu cũng không dám nói nhưng trong lòng thì lại chửi thầm: Không có tội còn bắt tôi, mấy người không có việc gì để làm sao…..

Trong phỏng thẩm vấn không có cửa sổ, chỉ có một khe nhỏ đủ để gió thổi vào, không biết tại sao thời tiết tháng tư mà lại lạnh như tháng mười hai thế này.

Từ lúc vào đây, Từ Sơn Tùng không nói một lời nào, cho tới bây giờ rốt cuộc anh cũng hiểu rõ được tình hình.

Liếc liếc mắt nhìn Lý Hồng Quân, ánh mắt lạnh buốt.

Bắt sóng được tầm mắt của Từ Sơn Tùng, Lý Hồng Quân yên lặng nhích m.ô.n.g ngồi cách xa anh một chút.

“Còn anh, anh có quan hệ gì với anh ta?” Đây là hỏi Từ Sơn Tùng.

Từ Sơn Tùng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, trả lời: “Tôi cũng là chủ cửa hàng, hai chúng tôi hợp tác mở một cửa hàng bán quần áo.”

“Anh có biết hành vi của anh ta không?” Mã Quốc Lương lại hỏi.

“Biết.”

“Chuyện này chỉ một mình tôi làm, không có quan hệ gì với cậu ấy.” Lý Hồng Quân vội vàng ôm mọi trách nhiệm về mình không để cho Từ Sơn Tùng bị liên lụy.

Mã Quốc Lương không vui trừng mắt nhìn Lý Hồng Quân, “Hiện tại tôi không hỏi cậu.”

Một đồng chí cảnh già đứng một bên nãy giờ bỗng nhiên bật cười, vỗ vỗ vai Mã Quốc Lương, “Để cho tôi đi.”

Do dự một chút, Mã Quốc Lương đứng dậy nhường vị trí cho đồng chí cảnh sát già.

Vị cảnh sát này thái độ hiển nhiên là ôn hòa hơn Mã Quốc Lương rất nhiều.

Có thể nhìn ra, Mã Quốc Lương đối với vụ án này thập phần nôn nóng, cũng có thể là thời gian trôi qua lâu như vậy mà không có chút manh mối cho nên ảnh hưởng tới tâm tình của anh ta.

Đồng chí cảnh sát lớn túi cầm lấy cây viết máy, vừa ghi vừa hỏi: “Trong hai người ai là chính ai là thứ chính?” “Cậu ấy chính, cậu ấy là lão đại!” Lý Hồng Quân chỉ vào Từ Sơn Tùng nói.

Vị cảnh sát già cũng không mắng Lý Hồng Quân là tự tiện chen vào, chỉ cười nhìn về phía Từ Sơn Tùng, “Vì sao cậu lại không ngăn hành vi của đồng chí Lý Hồng Quân lại? Hai người có biết đây là hành vi lừa dối tuyên truyền không đúng sự thật không?”

Ông ta có thể nhìn ra được, Từ Sơn Tùng là một người ổn trọng trái ngược với Lý Hồng Quân nóng nảy dễ xúc động, dễ dàng gây ra chuyện thị phi.

Từ Sơn Tùng rũ mắt, mặt đầy áy náy, “Xin lỗi, khi đó thật sự không biết đến, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý, không tái phạm.”

Gần đây anh bận đến tối tăm mặt mũi quả thật không quá để ý đến chuyện này, cho dù trong lòng cảm thấy phương pháp của Lý Hồng Quân không ổn, nhưng cũng chỉ nhắc nhở qua loa mà thôi.

Thời buổi này thị trường hỗn loạn, khái niệm về pháp luật của quần chúng vẫn còn thấp, mấy người buôn bán làm sao biết được khái niệm tuyên truyền sai sự thật, nói mấy chi tiết lừa người là chuyện bình thường ở huyện.

Pháp luật không nghiêm, mọi người đều làm, đến nỗi, đi đến cửa hàng nào mà lại không có hiện tượng này xảy ra.

Bỗng nhiên, Lý Hồng Quân nhớ đến một điểm mấu chốt: “Đúng rồi đồng chí công an, trừ bỏ tôi, phố Bạch Vân có rất nhiều chủ cửa hàng, ít nhất là một nửa trong số đó đều nói quần áo của cửa hàng bọn họ là hàng thủ đô tới, tại sao các đồng chí chỉ bắt mình chúng tôi, cái này không công bằng a!”

Mã Quốc Lương không vui liếc mắt nhìn Lý Hồng Quân, con mắt hình viên đạn lạnh căm căm: “Công bằng hay không điều tra sẽ rõ! Hai người chỉ cần phối hợp thật tốt là được. Còn có đây không phải lúc anh có thể hỏi, anh đừng tự ý chen miệng vào.”

Lý Hồng Quân: “.............”

Không tội có tội cũng không được hỏi hay sao ~

“Chúng tôi làm ăn trong sạch, đây chỉ là hiểu lầm, chính là….” Nhà anh ta ba đời đều trong sạch, không có chút tội nào, muốn bắt tội anh ta thì đào ra cho anh ta xem.

Vấn đề đúng sai để bàn sau, đồng chí cảnh sát già chuyển sang hỏi vấn đề khác, “Tôi nhớ rõ xưởng quần áo ở Lê An không bán cho tiểu thương, hai người nhập quần áo từ đâu để bán?”

“Chúng tôi đi đến đặc khu để lấy, ngài biết đặc khu chứ? Không phải hiện tại đất nước đang muốn kéo kinh tế lên sao? Chúng tôi cũng ứng, đặc biệt đến đặc khu để nhập đồ a!”

Lý Hồng Quân lại xen vào, lúc này Mã Quốc Lương không còn tinh lực để mắng anh ta nữa, chỉ có thể cạn lời trừng mắt.

Người này thật sự ngoan cố đến cực điểm! Nói mãi mà không thông!

Vị cảnh sát lớn tuổi hơn lại vùi đầu vào ghi lời khai.

Con đường nhập hàng hóa cũng là con đường hợp pháp, không thể kết tội người ta được.