Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 303




Thời điểm Du Phồn đạp xe đến phố Tử Uyên, Kiều Hoa đang chuẩn bị dẫn con trai đi mua mì sợi, trong nhà có thịt hộp, tối nay sẽ ăn mì trộn thịt.

“Cái gì, Sơn Tùng bị bắt?”

Nghe tin ba mình bị bắt, bạn nhỏ Kiều Minh oa một tiếng liền khóc lớn. Hai nữ nhân không kịp đề phòng mà bị dọa ngốc.

Thật sự đã lâu rồi Kiều Minh không khóc đến thương tâm như vậy, tay nhỏ lau nước mắt, thút tha thút thít nói, “Ba, ba ba là người tốt, vì sao chú công an lại muốn bắt ba ba a ~”

Cậu nhóc túm chặt vạt áo của Du Phồn, vẻ mặt đầy nghiêm túc hỏi: “Chị gái, ba ba em làm gì sai nha? Vì sao lại muốn bắt ba ba ô ô ~ Ba ba là người tốt mà ba ba không phải là người xấu!”

Từ trước đến giờ Du Phồn còn chưa từng dỗ trẻ con, cô ấy luống cuống tay chân lau nước mắt cho Kiều Minh, “Không có việc gì, không có việc gì cả. Hẳn là hiểu lầm, chị dẫn mẹ em đi xem là biết.”

Việc này không nên chậm trễ, Kiều Hoa về nhà cất đồ rồi vào phòng lấy túi tiền, “Minh Minh ngoan ở nhà chờ, mẹ đi cục công an xem tình huống thế nào nha.”

“Ô ô ô ~” Cậu nhóc Kiều Minh vẫn nước mắt lưng tròng, chân nhỏ quấn chặt lấy chân cổ, “Mẹ! Con cũng phải đi, chúng ta cùng đi cứu ba ba!”

Phụt ~

Kiều Hoa thật sự không biết nên khóc hay nên cười, móc khăn tay ra lau nước mắt cho con trai.

“Con trai ngốc, cái gì mà cứu ba ba, người không biết còn tưởng chúng ta vượt ngục không bằng?”

Cậu nhóc hịt hịt cái mũi, ngây thơ hỏi lại, “Cướp ngục là gì vậy a, con chỉ muốn cứu ba ba thôi. Con không muốn ba ba bị bắt đâu, con sợ….Mẹ ơi con sợ….”

Nhóc sợ cả đời này sẽ không được thấy ba ba.

Nhóc biết chú công an đều bắt người xấu, sẽ đem người xấu nhốt vào tù, mà vào tù thì không thể về nhà.

Còn nếu người xấu nào phạm tội rất xấu a thì có khi còn bị b.ắ.n chết. Mà bị b.ắ.n thì đương nhiên sẽ chết, như vậy sẽ vĩnh viễn không gặp được.

Nhóc không muốn, nhóc không muốn ba ba c.h.ế.t ~

Càng nghĩ càng sợ, Kiều Minh khóc đến không ra hơi.

“Được.” Kiều Hoa vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thở dài, “Kia, con mau lên xe đi, chúng ta cùng đi.” “Dạ được!”

Kiều Minh quật cường lau nước mắt, trèo lên xe.

=============

Văn phòng thẩm vấn của cục công an, Lý Hồng Quân không chỉ nhận hết tra khảo của đồng chí công an, mà còn phải đón nhận cái nhìn “thâm tình” của Từ Sơn Tùng.

Hai đồng chí công an nhìn chằm chằm Lý Hồng Quân, dưới cái nhìn đó, Lý Hồng Quân chỉ có thể lập tức thú nhận.

“Được rồi, tôi thừa nhận là tôi sai, tôi không nên vì thu hút khách hàng mà bảo là quần áo cửa hàng tôi nhập từ thủ đô.”

Gần đây, xưởng vải ở thủ đô bị mất đồ mà theo điều tra thì tên tội phạm đang trốn ở Lê An, nhưng đến giờ vẫn chưa bị bắt.

Hôm nay, lúc mười hai giờ, Mã Lương Quốc tan tầm đi về nhà thì nghe vợ mình nói ở phố Bạch Vân có cửa hàng trang phục bán quần áo ở thủ đô, đặc biệt là váy của cửa hàng này rất đẹp, còn có cả mẫu của người chủ trì tiết mục xuân vãn.

Anh ta hỏi là cửa hàng nhà ai, thì vợ anh ta nói: “Là cửa hàng ở đầu phố Bạch Vân, ông chủ cửa hàng là người còn trẻ, lớn lên cũng rất đẹp trai.”

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta quyết định đến cửa hàng để điều tra rõ ràng.

“Nhưng đồng chí công an, việc nào ra việc đó, việc tôi làm thì tôi sẽ thừa nhận! Nhưng mà tôi thề, tôi tuyệt đối không có trộm vải dệt cao cấp. Đây là vu oan giá họa cho tụi tôi!”

Dựa vào cái gì a, chậu nước bẩn này anh ta không ôm đâu!

Đeo còng tay ngồi trên chiếc ghế cũ nát, Lý Hồng Quân bày tỏ chuyện này một chút cũng không liên quan đến anh ta chính vì vậy mà Mã Quốc Lương tâm tình càng thêm nóng vội.

Mã Quốc Lương nhướng mày lên, không vui nói: “Có phải hay không cũng không phải do anh nói!”

“Vậy chớ anh muốn ai nói?” Lý Hồng Quân vội hỏi.

Từng câu từng chữ, mang theo sự thiếu kiên nhẫn, “Điều tra mới có thể khẳng định! Chân tướng mới là thứ quyết định!”

“Kia, vậy thì ngài cứ điều tra đi a, tôi đã nói không phải tôi rồi. Không có chứng cứ ngài liền đem tôi vào đây ngồi, ngài nói xem tôi vào đây uống trà đến bao giờ!”

Đến lúc này rồi mà Lý Hồng Quân vẫn không ngừng nói luyên thuyên.

Mã Quốc Lương nhíu mày, hung hăng đập bàn, “Thái độ đàng hoàng một chút! Đừng có nói luyên thuyên! Mỗi một câu của anh đều được ghi nhận lại, nếu không muốn chịu nhiều tội hơn thì thành thật một chút đi!”