Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 282




Năm 1984 là năm mà sau này người dân Trung Quốc gọi là “Năm của những công ty hiện đại”

Nhà nước đã giải quyết dứt khoát các tồn động, thông qua chương trình kinh nghiệm phát triển kinh tế làm cho nền kinh tế ở các địa phương phát triển nhanh chóng, ngoài ra nhà nước còn thành lập vài đặc khu kinh tế, cũng tuyên bố thành lập 14 thành thị ở vùng duyên hải…..

Tin tức này vừa đưa ra đã oanh tạc cả nước, người dân cả nước đều vô cùng hy vọng vào chương trình này, những năm cuối của thập niên 80 cũng là năm nền kinh tế bắt đầu phát triển mạnh mẽ.

Năm 1984 đã định là một năm không tầm thường.

Năm nay đối với quốc gia là một năm tốt, đối với người làm ăn như Từ Sơn Tùng mà nói càng là……

=================

Từ Sơn Tùng dự định mùng năm liền dẫn vợ con về Lê An, ở Đông Bắc hơn mười ngày chơi cũng đủ rồi.

Anh đi tìm nhà buông mình quen trước đó, từ mùng một đến mùng 3 mới có thể mua được hai vé ghế nằm, nhưng mà trên đường đi phải đổi xe.

Tuy rằng có chút phiền toái, còn tốn thêm 4 tiếng đi xe, nhưng cũng may mua được vé giường nằm.

Kiều Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Có thể mua vé giường nằm là tốt rồi, bằng không cô phải ngồi đến gãy lưng mất.

===================

Mùng một đầu năm theo thường lệ là ngày chúc tết, từ tờ mờ sáng Từ Sơn Tùng đã đánh thức vợ và con trai, âm thanh rất nhỏ như đang gãi ngứa.

Đại khái tầm 7 giờ sáng, hai mẹ con Kiều Hoa vẫn chưa có ý định thức giấc.

Một người ôm mẹ làm nũng, một người ôm chồng làm nũng.

“ Ân? Sớm như vậy sao? Từ từ, ngủ thêm một lát, một lát….”

“Từ từ mà ba ba, con còn muốn ngủ….ngủ…….”

Nói xong cả hai liền cùng đi ngủ tiếp, Từ Sơn Tùng chỉ biết dở khóc dở cười để hai tiểu tổ tông ngủ thêm một tiếng nữa.

Ở phương bắc có tập tục, ngày mùng một đầu năm thức dậy càng sớm thì năm nay càng thêm thịnh vượng.

Sau khi rửa mặt ăn sáng xong cả nhà cùng về nhà ăn sáng, sau đó dẫn theo Kiều Minh đi khắp nơi chúc tết.

Nhà cô dì chú bác, còn có cô chú hàng xóm, đều phải đi qua chúc tết một lần.

Đi chúc tết không những có được tiền mừng tuổi mà có thể nhận được bánh kẹo nếu nhà nào giàu còn sẽ cho bọn nhỏ chút trái cây. Tóm lại vào ngày này trong túi bọn trẻ con đều sẽ đầy ắp đồ ngọt.

Nếu đi đường gặp những bạn nhỏ khác, bọn trẻ sẽ khoe ra những món mình nhận được, xem tiền mừng tuổi của ai nhiều hơn, ai kiếm được nhiều bánh kẹo nhất. Không hề nghi ngờ, quán quân năm nay chính là bạn nhỏ Kiều Minh ngọt ngào của chúng ta!

Không chỉ ngọt miệng, trên đầu Kiều Minh còn đội mỹ gấu trúc đáng yêu mười phần! Đi đến đâu cũng được mọi người chú ý.

Trên người Kiều Minh bận áo khoác bông màu xanh ngọc, trên quần áo còn thêu hoa văn tinh xảo, càng thêm đáng yêu hơn bình thường.

Áo khoác của Kiều Minh không phải là màu xanh lam u ám, mà là màu xanh rực rỡ, cho nên ở giữa tuyết trắng càng thêm rực rỡ thu hút ánh nhìn.

Nhà ở Đông Bắc là nhà ngang, lầu trên lầu dưới đều là tuyết, bọn nhỏ bận áo bông mới, trong túi mang theo đủ loại kẹo, cùng mấy đồng xu, chạy đông chạy tây khắp nơi. Thỉnh thoảng bọn nhỏ sẽ ném pháo trúc để hù mọi người, sau đó cười hi hi ha ha đến tận cuối ngõ cũng có thể nghe thấy.

Phố lớn ngõ nhỏ đều là trẻ con, các bạn nhỏ này đều quen biết nhau, cả đám thi nhau xem năm nay ai bận đồ đẹp nhất, ai là đứa bé đang yêu nhất khu này?

Không thể nghi ngờ, bạn nhỏ Kiều Minh lại một lần nữa ẵm giải quán quân!

====================

Hai mẹ con Kiều Hoa thành công được người nhà họ Từ tiếp nhận, chuyến đi Đông Bắc lần này là một chuyến đi có giá trị.

Ngày mùng năm tết, chạng vạng, khoảng năm giờ, già trẻ lớn bé nhà họ Từ đều có mặt ở sân ga…..

“Khi nào thì quay về? Một nhà đều ở bên nhau không phải tốt hơn sao? Hà tất gì phải chạy đi xa như vậy…..”

Ban đầu còn không có cảm giác gì, thẳng cho đến khi rời đi, Vu Chi Lan mới ý thức được mình luyến tiếc gia đình đứa con trai thứ hai như thế nào.

“Ở Lê An phát triển khá tốt, tạm thời con chưa có ý định quay trở về.” Từ Sơn Tùng nói.

Nghe vậy, Vu Chi Lan quay đầu lau khóe mắt, sau khi xoay mặt lại thì trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, “Sang năm thì sao, có trở về không?”

“Có về.” Từ Sơn Tùng gật đầu, thở dài ôm lấy mẹ mình, “Mẹ bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ con thì viết thư.”

Vu Chi Lan hé miệng, run rẩy hồi lâu nhưng không nói được chữ nào, cuối cùng, bà ngồi xổm xuống ôm Kiều Minh bật khóc.

“Mẹ không nỡ, mẹ luyến tiếc mấy đứa….Lần gặp mặt tiếp theo, có lẽ thằng bé đã không nhớ mẹ rồi.”

“Bà nội ~ Bà nội đừng khóc! Minh Minh vẫn luôn nhớ bà mà, Minh Minh sẽ nhớ bà thật kỹ, lúc nào con cũng đặt bà ở trong lòng, ở chỗ này ạ.” Nói rồi đem tay Vu Chi Lan đặt trên n.g.ự.c mình.

Nơi đó, có một trái tim nhỏ luôn luôn đập.

Cậu nhóc giúp bà nội lau nước mắt, nhưng tay nhỏ vừa vương ra đã bị Vu Chi Lan nắm lại đặt trong n.g.ự.c mình.

Rất chặt, đặt thần gần trái tim bà, nó rất nóng, thật sự rất nóng.

Từ Dũng Hạ vẫn như cũ, kiệm lời ít nói, tầm mặt ông quét một vòng trên người con trai thứ hai, cuối cùng rũ mắt, nhìn về phía Kiều Minh.

Cái gì cũng không chỉ là bàn chân lặng lẽ dịch về phía Vu Chi Lan, đứng phía sau bà.

Từ Sơn Tùng đã quyết định, không ai có thể thay đổi.