Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 274




“Ai da, ha ha ha ~ Đứa nhỏ này nói gì đâu, chú nghe mà lú lẫn luôn rồi.” Xoa xoa tóc trên đầu mình, người đó lại hỏi: “Ba thích mẹ cháu như vậy sao?”

“ Ân! Ba ba thích mẹ, mẹ cũng thích ba ba.” Không thích thì sao có thể kết hôn, bởi vì thích nên mới sống với nhau nha, đạo lý đơn giản như vậy mà chú này cũng không biết sao? Quá là ngốc ~

Nghiêm Nghễ nhìn bộ dạng đáng yêu của Kiều Minh, hận không thể đem cậu nhóc về nhà mình nuôi, “Bảo bối Minh Minh, cháu mới 4 tuổi hả? Miệng nhỏ sao lại dẻo như vậy?”

“Dẻo miệng là gì ạ?” Kiều Minh chân thành đặt câu hỏi.

“Ha ha ha ~ Là đang khen cháu đó!” Nghiêm Nghễ cười không ngừng.

“Đứa nhỏ này, đúng là lanh lợi.”

“Thằng bé giống Sơn Tùng như đúc, lúc Sơn Tùng còn nhỏ cũng lanh lợi như vậy, cái miệng này xem ra còn lanh hơn.”

“Thật đúng là, năm đó trong khu chúng ta nhiều con nít như vậy chỉ có Sơn Tùng là đầu óc tốt nhất!”

Nói rồi lại kể về chuyện hồi nhỏ của Sơn Tùng, ngoài hành lang náo nhiệt thành một đoàn.

Có thể là nhờ câu chuyện tình yêu như cổ tích của Kiều Minh nhẹ nhàng hóa giải mọi chuyện, cho nên mọi người không còn hỏi chuyện họ của Kiều Minh nữa, không khí quả thực rất nhẹ nhàng.

Sau khi Vu Chi Lan bắt đầu xào rau, Từ Sơn Tùng liền đem con trai dắt vào nhà.

Cậu nhóc ôm chặt anh, hai ba con áp mặt vào nhau cọ cọ, nhìn vào liền biết quan hệ rất tốt…..Sách, ai nói không phải con ruột? Rõ ràng là thân hơn cả con ruột.

Hai vợ chồng Tống Văn Mẫn ăn ý liếc nhìn nhau, cả hai người đều cảm nhận được.

“Nhìn đi, em đã nói rồi, dựa theo mắt nhìn của em trai anh sao cậu ấy có thể coi trọng mấy cô gái ở nông thôn được? Cậu ấy cũng không ngốc.” Tống Văn Mẫn liếc nhìn chồng mình.

Chị cùng Từ Hải Bình đã quen nhau từ khi học tiểu học cũng xem như là thanh mai trúc mã. Hai người đậu đại học cùng năm, sau khi học xong thì liền kết hôn. Nhiều năm ở chung như vậy, hai anh em nhà này ra sao chị cũng hiểu được ít nhiều. Hiểu biết của Tống Văn Mẫn về Từ Sơn Tùng cũng không ít hơn so với Từ Hải Bình là mấy.

Liếc nhìn một nhà ba người đối diện, nhỏ giọng nói: “Cho dù cô ấy có là người nhà quê nhưng cách cô ấy dạy con trai….So với Miên Miên nhà mình thằng bé còn hiểu chuyện hơn.” Điểm này thì Từ Hải Bình không thể nào phản bác, anh ấy thừa nhận, lá thư năm ngoái anh ấy đã viết quá đáng.

Ai, một đứa trẻ tốt như vậy, thông minh như vậy, sao có thể không phải là con trai của em mình?

Kiều Minh rất thích Từ Nghệ Miên, nơi này chỉ có mình cô bé là gần bằng tuổi nhóc, cho nên nhóc rất thích tìm cô bé nói chuyện.

Em gái tương đối thẹn thùng, không thể mở miệng, cho nên Kiều Minh dứt khoát kể chuyện xưa cho cô bé nghe, quả nhiên là có hiệu quả, Từ Nghệ Miên thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại Kiều Minh mấy câu.

Nhìn hai đứa nhỏ chơi với nhau, Tống Văn Mẫn có chút hâm mộ, chị vội vàng hỏi Kiều Hoa cách giáo dục con cái, cứ như vậy chị em dâu lại bắt đầu một chủ đề mới.

Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống, khoảng tầm 6 giờ, Vu Chi Lan đã làm xong cơm chiều.

“Ăn cơm, ăn cơm thôi!”

Bởi vì có thêm một nhà ba người Từ Sơn Tùng cho nên bữa cơm chiều nay đặc biệt phong phú, tổng cộng có bốn món: thịt kho, thịt heo hầm củ cải, cà tím xào, nấm xào cải trắng, tất cả đều là đồ ăn Đông Bắc chính tông.

Kiều Hoa nếm thử mấy miến hương vị không tệ lắm, bên trong không bỏ ớt cho nên hương vị khá thanh đạm.

Bầu không khí lúc ăn cơm xem như là hài hòa, Tống Văn Mẫn vẫn luôn lôi kéo Kiều Hoa nói chuyện phiếm, Vu Chi Lan là Từ Sơn Tùng thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, còn Từ Dũng Hạ và Từ Hải Bình thì thờ ơ, không nói tiếng nào yên lặng ăn cơm.

Đêm nay thừa dịp mọi người đều đông đủ, Vu Chi Lan cố ý đem thẩu rượu ngâm từ lâu ra. Từ Sơn Tùng biết uống nhưng anh uống không được nhiêu, so sánh với Từ Dũng Hạ và Từ Hải Bình thì anh chẳng uống được bao nhiêu, hai người này đã uống được mấy chén lớn.

“Hai vợ chồng hai đứa ở phương nam làm gì?” Rót thêm rượu vào chén, Từ Dũng Hạ hỏi.

Khó có khi ba chồng mở miệng, Kiều Hoa nhanh nhảu trả lời trước, “Dạ ba, Sơn Tùng hiện tại đang bán quần áo, con biết thiết kế quần áo cho nên lúc trong nhà không có chuyện gì làm thì may quần áo để Sơn Tùng đem ra cửa hàng bán.”

Từ Dũng Hạ liếc qua cô, thực mau thu hồi anh mắt, đem rượu lên nhấp một ngụm, “Thiết kế quần áo?”

Kiều Hoa cười cười, “ Ân, giống như áo khoác trên người con là do con thiết kế, chỉ cần mua nguyên liệu về nhà thì con sẽ may ra những mẫu quần áo chưa có trên thị trường.”

Đây là điều mà người nhà họ Từ chưa từng nghĩ đến, Kiều Hoa là người ở nông thôn, không những ở nhà làm chủ gia đình mà cư nhiên còn giúp Sơn Tùng buôn bán?

Kỳ quái, thật sự là người nông thôn sao?