Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 273




Không lâu sau, Vu Chi Lan mua đồ ăn quay về, chị dâu Tống Văn Mẫn bước lên nhận đồ trong tay mẹ chồng.

“Mẹ, mẹ ngồi nói chuyện với Sơn Tùng và em dâu đi, để con đi nấu cơm.”

Kiều Hoa vội vàng đứng dậy: “Mẹ, chị dâu, nếu không để con nấu đi.”

Vu Chi Lan nhìn hai người con dâu, ai cũng cằm chặt giỏ rau, không ai nhường ai, “Hai đứa đều ngồi xuống đi, để mẹ nấu.”

Kiều Minh là đứa bé có nhãn lực, cậu nhóc rất nhanh cầm áo khoác lông dê chạy tới trước mặt Vu Chi Lan, “Bà nội ~ Đây là áo nhà cháu tặng bà, bên trong có lót lông, mặc vào nấu cơm sẽ không bị cảm lạnh.”

Kiều Minh tự như đang cầm vật quý trên tay, đôi mắt sáng lấp lánh, trông mong mà nhìn Vu Chi Lan.

Nhìn như vậy, cho dù tim có làm bằng sắt cũng sẽ mềm nhũn.

“Ai da, đứa bé này đúng là có tâm.” Vu Chi Lan thật sự cảm thấy kinh hỉ, bà liên tục sờ sờ đầu Kiều Minh, “Bà nội nhận, cảm ơn nhóc con.”

Cậu nhóc thẹn thùng cười mỉm, giọng nói non nớt rất nghiêm túc, “Bà nội, con gọi là Kiều Minh, bà có thể giống ba ba gọi con là Minh Minh.”

Không cần kêu nhóc là nhóc con, nhóc có tên đàng hoàng nha.

“Được, Minh Minh, đứa bé ngoan!” Đứa nhỏ này, cái miệng còn rất dẻo nha, ít có đứa nhỏ nào lanh lợi như vậy lắm.

Hai vợ chồng Từ Sơn Tùng nhìn nhau cười cười, cả hai không nghĩ tới con trai mình lại đáng yêu như vậy, chỉ nói hai câu đã đem tim bà nội bắt về.

Ngày xưa có mỹ nhân có, bây giờ Kiều Minh lại sử dụng “bé ngoan kế” a!

Được đáp lại, miệng nhỏ Kiều Minh lập tức cười tươi, cậu nhóc lộc cộc chạy vào trong n.g.ự.c Kiều Hoa.

Kiều Minh dùng giọng nói cực nhỏ thì thầm, “Mẹ ơi, bà nội gọi con là bé ngoan ~”

Bộ dạng cười thầm này của con trai hệt như cậu nhóc đã nhận được món quà lớn.

Tim Kiều Hoa mềm nhũn, ngồi xuống hôn hôn con trai, “Đúng nha, Minh Minh nhà ta là bé ngoan, mọi người cũng thích.”

Một hồi như vậy, Kiều Minh vẫn cao hứng, cậu nhóc không hề sợ chỗ lạ, nhắm mắt đi theo sau lưng bà nội, nói muốn giúp Vu Chi Lan rửa rau.

Trên xe lửa, mẹ đã sớm nói với nhóc, khi tới quê ba ba, có cơ hội phải giúp ông bà nội làm việc để gây ấn tượng tốt. Nhóc thích làm việc, ở nhà nhóc cũng thường xuyên giúp mẹ rửa rau, dọn chén, mấy việc nhỏ này không làm khó được nhóc!

Kiều Hoa bị chị dâu Tống Văn Mẫn giữ lại nói chuyện phiếm, cô cũng không rõ tình huống con trai thế nào.

Mấy phút sau, ở ngoài hành lang liền truyền tới tiếng nói cười vui vẻ, tiếng nói chuyện, có vẻ rất náo nhiệt.

“Chi Lan, bà đúng là có phúc a, có cháu trai ngoan như vậy! Thằng bé thật hiểu chuyện, ba mẹ dạy thằng bé rất tốt!”

“Cảm ơn thím ạ.” Kiều Minh nghe thấy có người khen mình thì cảm ơn.

“Ha ha ha ~ Nhóc con tên gì a, mấy tuổi mà biết giúp bà rửa rau rồi?”

“Cháu tên là Kiều Minh, An trong bình bình Minh Minh ~ Năm nay cháu 4 tuổi.” Sợ người nọ không biết tên mình trong chữ nào, Kiều Minh còn cố ý giải thích ra.

Đàm Khoan chú ý đến một chỗ, vò đầu hỏi: “Kiều Minh? Nha, cháu không mang họ Từ hả?”

Kiều Minh chớp chớp đôi mắt nai con, dùng sức gật đầu, “Con không phải họ Từ, con cùng họ với mẹ.”

“Vì sao a?” Mọi người khó hiểu.

“Bởi vì, bởi vì….”

Hai vợ chồng Kiều Hoa ở trong phòng nghe được động tĩnh nhanh chóng chạy ra, Vu Chi Lan cũng đang gấp gáp suy nghĩ nên giải thích như thế nào.

Nhưng Kiều Minh lại ngẩng đầu lên vui vẻ giải thích với mọi người, “Bởi vì ba ba thích mẹ, cho nên đem họ mẹ đặt cho cháu ~”

Nói xong, Kiều Minh còn tự biên tự diễn ra một câu chuyện tình yêu đầy cảm động!

“Ba Ba gặp mẹ cháu, vừa gặp đã yêu, sau đó hai người yêu nhau, ba ba dẫn mẹ đi ăn đồ ăn ngon, chơi chỗ vui vẻ. Sau khi mẹ vui vẻ thì gả cho ba ba, hai người kết hôn. Sau đó ba ba càng yêu mẹ hơn, hai người sinh ra Minh Minh. Ba nói, ba rất thích mẹ cho nên lấy họ mẹ đặt cho cháu ~ Ba còn nói như vậy thì cháu liền trở thành người mà ba ba thích nhất.”

Trời ơi, đứa nhỏ này đúng là biết bịa chuyện quá đi!

Kiều Hoa bị kinh ngạc đến ngây người, đại não xẹt qua một dòng điện làm cho nó dừng hoạt động, cô cũng không biết phải nói gì.

Tuy rằng bình thường Kiều Hoa sẽ kể cho con trai nghe một ít chuyện cổ tích về tình yêu, nhưng cô không nghĩ con trai mình có thể dựa vào đó để tưởng tượng.

Rõ ràng cũng không ai dạy cho Kiều Minh cách kể chuyện xưa thế mà cậu nhóc vẫn có thể kể như nước chảy mây trôi thế này, đương nhiên hàng xóm chỉ có thể phát ngốc!

Tài ăn nói này của con trai cô, nói không chừng sau này có thể trở thành tác giả, còn có thể viết ra cả một hệ liệt!