“Làm sao vậy, có việc gì cần tìm chị sao?”
“Vâng ạ.” Phương Hữu Vi quay đầu, nhìn cô khép cửa, bống nhiên cậu ấy lấy từ trong túi quần ra mấy tờ tiền.
“Chị Kiều Hoa, cái này trả cho chị.”
Là 5 tờ mười đồng hồi sáng cô đã đưa.
“Em, đây là….?” Trong lòng Kiều Hoa lộp bộp một tiếng, cho rằng cậu ấy không muốn học mỹ thuật nữa.
“Chị Kiều Hoa.” Nhưng trên mặt Phương Hữu Vi lại rất vui sướng, “Mẹ em nói sẽ cho em đi tham gia lớp mỹ thuật!”
Không tự chủ mà thở phào một hơi, đứa nhỏ này, đúng là hù c.h.ế.t cô mà.
Vỗ vỗ tay, “Được a, không phải là rất tốt sao. Chúc mừng em a!”
“Cảm ơn chị, chị Kiều Hoa. Em biết hết rồi, buổi chiều nay em có nghe mọi người nói chuyện. Nhất định là do mẹ em nghe chị nói, cho nên mới…” Nói xong, hốc mắt cũng đỏ bừng.
Phương Hữu Vi cảm thấy may mắn vì bây giờ là buổi tối, may mắn là bóng đèn nhà Từ Sơn Tùng không sáng lắm, nếu không cậu ấy sẽ bị lộ đôi mắt đỏ ửng.
“Em sẽ cố gắng, nhất định em sẽ đậu!” Không thi đậu đại học, cậu ấy không biết làm sao phải đối mặt với mẹ, với bạn gái và với Kiều Hoa.
“ Ân, tự tin lên, em có thể mà. Em cũng đừng cãi nhau với mẹ nữa, có chuyện gì thì cứ từ từ nói. Trong nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, đừng vì chút chuyện nhỏ mà gây sức mẻ tình cảm.”
Phương Hữu Vi cười gật đầu, “ Ân, em nói với mẹ rồi, trước khi thi đại học xong đừng ai đề cập đến chuyện người yêu cùng tiền bạc. Có chuyện gì chờ em thi đại học xong rồi nói.”
“Được, mau về đi. Nếu em không hiểu gì có thể tới hỏi chị.”
“Cảm ơn chị, chị Kiều Hoa.”
Tiễn Phương Hữu Vi ra về, Kiều Hoa xoay người đi vào nhà.
“Có chuyện gì vậy?”
Đóng khóa cửa rồi bước vào phòng ngủ. Kiều Hoa trèo lên giường, nằm trong lòng Từ Sơn Tùng. Ở trong n.g.ự.c anh tìm một vị trị thoái mái, sau đó cô mới từ tốn kể chuyện của Phương Hữu Vi.
Nghe xong, Từ Sơn Tùng trầm mặc trong chốc lát, giống như không quá tán đồng cách làm việc của cô.
“Thi đại học không phải là việc nhỏ. Huống hồ, cậu ấy còn thi lại, áp lực so với lần đầu còn nhiều hơn. Lỡ đâu thi không đậu, cậu ấy quay lại trách em thì sao?”
“Trách em? Vì sao lại trách em?” Kiều Hoa nhanh chóng tỉnh táo lại, từ trong n.g.ự.c anh ngẩng lên, nhìn Từ Sơn Tùng.
Từ Sơn Tùng hít một hơi thật sâu, ôm lấy bả vai cô vợ nhỏ, ôm cô vào lòng, chậm rãi vuốt v e vai cô.
“Vốn dĩ là cậu ấy muốn học lại để thi đại học. Cậu ấy không đậu chỉ có thể tự trách mình. Nhưng mà hiện tại em lại chỉ cậu ấy thi con đường mỹ thuật, là con đường mới hoàn toàn. Lỡ đâu không đậu, có phải em cũng có một phần trách nhiệm hay không?”
“A? Giống như…” Từ Sơn Tùng chưa nói xong, nhưng lúc này, Kiều Hoa mới ý thức được cô căn bản không suy xét qua vấn đề này.
Trầm mặc một chút, sau đó lại tiếp tục trầm mặc, Kiều Hoa xấu hổ ho khan. “Nếu cậu ấy trách em, vậy thì xem như em không biết nhìn người. Coi như là một bài học…”
Xem như là tự an ủi mình nhưng giọng điệu không thoải mái như lúc nãy.
Sự việc diễn ra quá đột ngột, Kiều Hoa không thể nào suy xét cẩn thận nhiều việc như vậy…..
Từ Sơn Tùng dừng một chút, thở dài một hơi, ôm cô chặt hơn nữa, “Về sau suy nghĩ cẩn thận một chút rồi mới đưa ra quyết định.”
Từ góc độ của Từ Sơn Tùng thì anh cảm thấy hành động này của Kiều Hoa có thể gây phiền toái không ít. Tuy rằng Kiều Hoa thành thục, tư duy tốt nhưng cô làm việc vẫn theo cảm tính, có nhiều lúc còn thắng cả lý trí.
Kiều Hoa cũng cảm nhận được lần này mình không suy nghĩ thấu đáo, cảm thấy có chút hối hận.
Rõ ràng trước đây cô là một người lý trí. Không biết tại sao sau khi rơi vào hũ mật hôn nhân cô lại thiên về cảm xúc nhiều như vậy?
“ Ân, không phải do chuyện hôm nay quá đột ngột sao? Em chỉ định qua khuyên hai mẹ con cậu ấy đừng cãi nhau, ai biết được lại phát hiện ra cậu ấy là người có thiên phú vẽ tranh. Aizzz, em nhịn không được.” Buồn rầu vẽ xoắn ốc trên n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, “Khi đó em không nghĩ quá nhiều…Anh nói xem, thiên tài có thể thi rớt thêm một lần nữa sao? Kệ đi, dù sao cậu ấy cũng có khả năng đậu vào trường mỹ thuật rất cao. Nếu không đậu thì thật đáng tiếc cho một mầm non của đất nước.”
Từ Sơn Tùng thấp giọng cười, niết niết mũi cô, “Em so với cậu ấy lớn hơn bao nhiêu tuổi? Mầm non nhà chúng ta?”
Kiều Hoa tức giận đánh tay anh, “Chỉ là cách gọi thôi, bất quá… Nếu cậu ấy thi mỹ thuật tốt, nhưng bài thi văn hóa quá tệ cũng không thể trách em….Ai bảo cậu ấy không biết cố gắng.”
Im lặng hai giây, Từ Sơn Tùng nói: “ Ân, không có việc gì cả. Cứ chờ đi rồi sẽ biết, dù sao thì nửa năm nữa là sẽ biết em đúng hay sai thôi.”