Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 253




Hôm nay, Phương Hữu Vi cố tình thay đổi lại diện mạo của mình, cậu ấy sửa soạn lại bản thân, còn chủ động giúp mẹ mình rửa rau, giặt đồ, rửa chén, thái độ vô cùng thành khẩn, hết sức ân cần.

Lưu Hiểu Hồng đương nhiên là mềm lòng, tùy không đáp lời con trai nhưng biểu tình trên mặt đã hòa hoãn đi rất nhiều. Chị ấy ngẫu nhiên nhìn con trai một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hé răng.

Sau buổi cơm chiều, nam nữ, già trẻ, đều tụ tập ở ngoài sân nói chuyện phiếm. Mấy đứa nhỏ thì hi hi ha ha chơi đùa, chỉ chờ đến 6 giờ thì mọi người lập tức đứng dậy qua nhà Kiều Hoa xem TV.

“Hữu Vi đâu? Nhiều ngày rồi không thấy thằng bé ra cửa, không phải là thằng bé đi học lại sao? Mấy ngày nay không thấy thằng bé tới trường.” Không biết ai là người khơi chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Lưu Hiểu Hồng.

Gần đây chuyện gì nổi nhất nội viện? Nếu không phải là chuyện Tống Thanh Bình bỏ về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng nàng dâu cãi nhau thì chính là chuyện của Phương Hữu Vi.

Phương Hữu Vi đúng là to gan, cãi nhau với mẹ và bà nội để được đi học lại, hơn nữa còn quen bạn gái 20 tuổi bán ở vỉa hè. Chưa hết, tiền học của cậu ấy cũng là do bạn gái đưa.

Đề tài vừa khơi ra mọi người liền lao nhao không ngừng.

“Gần đây thằng bé thấy không khỏe cho nên ở nhà nghỉ ngơi.” Lưu Hiểu Hồng đang may đế giày, chị ấy khâu liên tục, đầu cũng không ngẩng lên.

“Không phải là cô không cho thằng bé đi học lại đấy chứ?” Mọi người nhìn nhau, thím Điền bỗng nhiên dùng cũi tay chọc chọc Lưu Hiểu Hồng, ý bảo chị ấy trả lời.”

“Không phải, tiền học đã nộp rồi, không học ít thì cũng học nhiều.” Việc đã đến nước này, xem như ván đã đóng thuyền, còn có thể thay đổi được gì. Mặc kệ thi có đậu hay không, tiền này không thể lãng phí.

“Có gì đâu, không lỗ, không phải cháu còn lời 90 đồng hay sao! Ha ha ha~” Thím Điền không ngại, còn cố tình làm lớn chuyện, rõ ràng là muốn hóng hớt.

Bất quá thím Điền thật sự quá mức, rõ ràng bà ta biết Lưu Hiểu Hồng là người xem trọng mặt mũi, cố tình lúc này lại chọc vào ổ kiến, không phải là tự tìm ngược sao!

Liên tục mấy ngày nay, Lưu Hiểu Hồng đã cố gắng không bực bội với những người hàng xóm thích gây chuyện. Nhưng cho dù chị ấy có nhẫn nhịn tốt đến đâu thì cũng có lúc phải bộc phát. Lưu Hiểu Hồng cau mày, chậc một tiếng.

“Phiền c.h.ế.t đi được, ngày nào cũng vo ve một chuyện mãi! Muốn nói gì thì nói rõ ràng một lần luôn đi! Đừng có nhai đi nhai lại hoài! Mấy người hỏi đi rồi tôi trả lời luôn một thể!”

Kia thực sự là tức giận, trực tiếp lấy tay đập lên đùi.

Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều im lặng, không một ai dám nhìn Lưu Hiểu Hồng, bọn họ không ai nói gì nữa chỉ cúi đầu nhìn chân mình.

Kỳ thật tất cả mọi người đều biết Lưu Hiểu Hồng chỉ cây dâu mắng cây hòe, đương nhiên bọn họ cũng rõ ràng người mà Lưu Hiểu Hồng mắng là ai. Thím Điền hậm hực rụt cổ lại, còn bị chồng mình véo một cái.

Bà ta cũng không dám hỏi chuyện nữa. Hi hi ha ha đem đề tài dời lên người Kiều Hoa.

“Kiều Hoa a, cái kia…..Khi nào cháu với Sơn Tùng định sinh em bé?” Vừa nói vừa cười tủm tỉm hệt như phật Di Lặc.

Nghe vậy, Kiều Hoa sửng sốt một chút, cô ngượng ngùng, dùng việc đan áo lông lại, “Thuận theo tự nhiên đi, khi nào tới thì thời, không cần gượng ép. Hơn nữa cháu với Sơn Tùng còn trẻ, không cần phải vội.”

“Cháu còn trẻ nhưng Sơn Tùng thì không nha. Năm nay Sơn Tùng cũng phải 26 hay 27 tuổi rồi đi?” Cười ha hả.

“ Ân, không sai biệt lắm, qua tháng năm liền 27 tuổi.”

“Nga, đúng rồi, chị gái cháu sao rồi? Khoảng thời gian trước ta thấy bụng con bé cũng lớn rồi, sắp sinh chưa?” Thím Trần đột nhiên nhớ đến, mở miệng hỏi thăm.

Nghe đến đây Kiều Hoa mới giật mình, cô vỗ đầu, “Nha, thím Trần, may mà thím nhắc cháu, chắc là chị cháu gần sinh rồi. Nhà chồng chị ấy rất xem trọng đứa bé này, mấy hôm trước đã đưa vào bệnh viện rồi. Ngày mai cháu đến bách hóa mua chút đồ bổ đến thăm chị ấy mới được.”

“Đúng rồi đúng rồi, chị gái cháu là mang thai con đầu đúng không? Mua nhiều đồ bổ một chút cho con bé, cái loại sữa hộp mạch nha gì gì đó… Đúng rồi, nhà chồng chị cháu đối với con bé có tốt không?” Vẫn là thím Trần hỏi.

Kiều Hoa nhìn bà ấy, cười nói: “Tốt, tốt đến mức nâng trên tay còn sợ vỡ.:

“Ai da, tốt số như vậy.”

“Đúng thế.” Nhớ tới cái gì, Kiều Hoa chợt lóe lên ý tưởng, “Không có biện pháp nào khác, chị của cháu rất ưu tú nha. Chị hai cháu là sinh viên đi đến đâu thì cũng được mọi người yêu thích cả.”

Nói rồi, tầm nhìn qua phía Lưu Hiểu Hồng, chị ấy vẫn còn đang bận rộn với đế giày của mình.

“Thật hâm mộ nga, là sinh viên thật là tốt. Chỉ cần tốt nghiệp ra thì được phân vào văn phòng nhà máy ngồi, việc nhẹ lương cao. Chỉ là hai đứa con nhà ta không biết cố gắng, không thể đậu đại học.”

Kiều Hoa gật đầu, “Đúng vậy, chị cháu nói, ở trong xưởng đãi ngộ dành cho sinh viên không tồi chút nào. Mấy thấy trước, có một sinh viên mới vào làm đã được phân vào bộ phận kỹ thuật, mỗi ngày chỉ ở trong văn phòng vẽ vẽ, một tháng nhận được 70 đồng!”

“Ngồi văn phòng mà một tháng 70 đồng?” Lưu Hiểu Hồng đang làm giày cũng không tin được ngẩng đầu lên hỏi.

Ở trong ấn tượng của chị ấy, ngồi trong văn phòng đều là lãnh đạo, công việc rất nhẹ nhàng nhưng tiền lương thì rất cao.