Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 239




Trong chớp mắt, mùa đông lại đến, từng đợt gió to thổi vào cửa kính, trên đường khắp nơi đều là lá vàng rơi phát ra âm thanh rào rạt.

Kiều Hoa bưng bồn gỗ đến bên cạnh giếng nước, cô định giặt đồ, chợt nghe ở ngoại viện truyền tới ba chữ quen thuộc.

“Từ Sơn Tùng! Từ Sơn Tùng có thư!”

Thư?

Nghe được chữ này, toàn bộ cơ thể của Kiều Hoa theo bản năng liền căng chặt.

Cô vội vàng buông bồn gỗ chạy ra. Gió tạt vào mặt như những lưỡi dao, trên mặt có chút đau rát.

“Xin hỏi là thư của chồng tôi sao? Từ Sơn Tùng.”

Người đưa thư là cư nhiên là Tiểu Cao. Cũng giống như mùa đông năm trước, cậu ấy mặc một áo khoác bên ngoài, trên đầu đội mũ nhung cũ, trùm kín mít.

Không phải nói cậu bị c.h.é.m phải nằm viện chăm sóc đặc biệt, sao lúc này đã đi làm lại rồi?

“Đúng vậy, của Từ Sơn Tùng.” chậm rãi nói, Cao Tân vừa nói vừa thong thả lấy trong túi màu xanh lục ra một bao thư, đưa tới trước mặt cô, “Đây”

“Cảm ơn.”

Đưa thư xong, Tiểu Cao chậm rì rì đóng túi lại, một chân đặt lên bàn đạp, chuẩn bị đạp đi chỗ khác.

“Ai, Tiểu Cao!” Kiều Hoa gọi người lại.

Cao Tân không rõ nguyên nhân, quay đầu lại nhìn cô, ánh mặt mờ mịt.

Cậu ta có quen biết với Kiều Hoa, thời điểm tới đưa thư cho tạp viện thỉnh thoảng có thấy cô, chỉ là không quá quen thuộc.

“Cái kia…Gần đây cậu có khỏe không? Cậu với Tiểu Chu…” Lại nói, với mức độ thân thiết của bọn họ, những lời này thực sự là quá mức đường đột.

Nhưng Kiều Hoa lanh miệng, miệng nhanh hơn não, suýt chút nữa thì hỏi hết.

So sánh với trước khi bị thương, sắc mặt Tiểu Cao bây giờ thật sự kém hơn rất nhiều, giống như già thêm mười tuổi, lại có một cảm giác tang thương khó tả.

Khóe miệng cậu ấy lộ ra nụ cười, nụ cười này làm cho Kiều Hoa cảm thấy phảng phất như gặp lại Tiểu Cao non nớt trước đây. “Khá tốt, tôi cùng cô ấy rất nhanh sẽ kết hôn.”

Vẻ mặt Kiều Hoa ngạc nhiên, suất phát từ nội tâm, cô chúc mừng cậu ấy, “Nha, kia, thật sự quá tốt, chúc mừng hai người.”

“Cảm ơn.” Cao Tân gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn cô.

“Cô…Cô…”

“Làm sao vậy?”

Bỗng nhiên Cao Tân lộ ra nụ cười chua xót, lộ ra hai cái răng nanh, hốc mắt hơi hồng hồng.

“Cô là người đầu tiên chúc phúc cho chúng tôi.”

Kiều Hoa khựng lại, trong lòng có chút hụt hẫng…

Người đầu tiên….Nói cách khác, cho dù là ba mẹ ruột cũng không chúc phúc cho bọn họ sao?

Trong lòng dần dần cảm thấy chua xót, trên mặt lại nở ra nụ cười ấm áp, hệt như một người chị gái.

“Đương nhiên là chúc phúc cho hai người rồi. Cậu với Tiểu Chu thật sự là trời đất tác thành, xứng đôi vừa lứa.”

Kỳ thực, Kiều Hoa cũng chỉ gặp qua Tiểu Chu một lần, cô ấy thực sự là một cô gái vùng Giang Nam chính gốc, hiền lành thanh tú. Kết đôi với Tiểu Chu có chút khờ lại giản dị thật sự cũng khá tốt.

Hơn nữa, danh tiếng của Tiểu Chu trong xóm cũng tương đối tốt, mọi người thường xuyên khen cô ấy, kia khẳng định là không quá tệ.

“Cảm ơn.” Người lạ so với người thân chúc phúc đôi khi còn làm cho người nghe vui sướng hơn. Cao Tân giơ tay vẫy vẫy với vô, giữa màn khói mù, tươi cười, “Tôi còn bận việc, trước không nói chuyện với cô nữa, hẹn gặp lại!”

“Được! Giúp tôi gửi lời chúc phúc đến Tiểu Chu!”

“Nhất định!”

Nhìn bóng dáng của Tiểu Cao rời đi, Kiều Hoa phát hiện tay trái cậu ấy nhẹ nhàng rũ xuống, cánh tay khác nắm c.h.ặ.t t.a.y lái trên xe đạp, tốc độ cực kỳ chậm mà đạp đi.

Nghe nói trước đó Tiểu Chu căn bản không phải là bạn gái của Tiền Cường. Ngược lại là Tiền Cường lì lợm la li3m, muốn chiếm đoạt con gái nhà người ta. Chu gia thấy như vậy liền nhờ Lưu Hiểu Hồng giới thiệu đối tượng cho con gái mình đi xem mặt, bọn họ cho rằng chỉ cần kết hôn thì Tiền Cường sẽ hết hy vọng mà từ bỏ. Không ngờ, hành động này ngược lại k1ch thích đến hắn ta, Tiền Cường xách theo con d.a.o phay tới cửa đòi c.h.é.m đòi giết.

Tiểu Cao là con một, cha mẹ đều mất hết, trong nhà chỉ có ông bà nội. Nghe nói, lúc cậu ấy ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ có Tiểu Chu không kể ngày đêm chăm sóc cậu ấy….

Còn nghe nói cậu ấy bị c.h.é.m tổng cộng ba nhát, một nhát ngay cánh tay, một nhát ngay bụng, nhát còn lại là ở vai…Nhìn thấy tư thế lái xe đạp của cậu ấy liền biết di chứng để lại có ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống sau này.