Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 233




“4 tuổi? Thông minh như vậy sao, đã biết chữ rồi?” Du Phồn tỏ vẻ rất ngạc nhiên, cô ấy cẩn thận đánh giá Kiều Minh.

Đứa nhỏ này nuôi thật tốt, khuôn mặt trắng nõn, hai má phúng phính, có thể nhìn ra được hai vợ chồng Kiều Hoa rất quan tâm đ ến cậu nhóc. Kiều Minh nói chuyện hay làm hành đồng đều không phù hợp với độ tuổi của nhóc, trầm tĩnh, cơ linh lại thông tuệ.

Bất quá Du Phồn lại chú ý một điểm, “Cô không phải mới 22 tuổi thôi sao? 18 tuổi cô đã kết hôn với chồng mình rồi sao?”

Này cũng quá sớm đi!

Ở Lê An, đứa nhỏ mới ra đời liền tính là 0 tuổi, cho nên năm nay Kiều Minh 4 tuổi, có nghĩa là lúc Kiều Hoa 18 tuổi đã mang thai cậu nhóc.

Kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì, Kiều Hoa không giấu diếm, giải thích một chút về tình huống của mình và Từ Sơn Tùng. Du Phồn lúc này mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là tái hôn!

Nhưng nếu Kiều Hoa không nói, căn bản sẽ không tin hai vợ chồng tình cảm như vậy lại là tái hôn!

Hơn nữa Từ Sơn Tùng lớn lên rất soái a, con trai bọn họ cũng đẹp, Kiều Hoa lại là mỹ nhân. Nói hai vợ chồng bọn họ là lần đầu tiên kết hơn còn dễ tin hơn là nói bọn họ tái hôn!

Không biết tại sao, nhưng Du Phồn lại cảm rất hứng thú với chuyện tình cảm của vợ chồng Kiều Hoa. Thừa dịp không có khách, liền lôi Kiều Hoa nói chuyện.

Không có gì kiêng dè, Kiều Hoa kể đơn giản về chuyện mình và Từ Sơn Tùng tìm hiểu rồi đến với nhau.

Sau khi nghe xong, Du Phồn nhịn không được mà cảm thán, “Quá hạnh phúc, nếu tôi cũng có thể gặp được một nam nhân điển trai như vậy thổ lộ, tôi nhất định sẽ trực tiếp gả cho người đó!”

Cuối cùng cũng có thể thấy được một chút tâm tư thiếu nữ trên người Kiều Hoa, nhìn bộ dạng giả làm người trưởng thành của cô ấy đúng là không thuận đẹp bằng.

“Cô không có người yêu sao?” Kiều Hoa lơ đãng hỏi một câu.

“ Ân…” Du Phồn rối rắm một chút, chớp mắt nói: “Kỳ thật tôi có người yêu. Bất quá, anh ấy sẽ không nói mấy lời sến súa này với tôi đâu.”

Bỗng nhiên vô cớ Kiều Hoa lại nhớ đến thời điểm gặp Từ Sơn Tùng lần đầu tiên.

Cô nhìn ra được, khi đó, mỗi khi anh đối diện với cô đều thẹn thùng, làm chuyện gì cũng cẩn thận. Kiều Hoa tự thấy ngạc nhiên, một nam nhân thoạt nhìn ngây thơ như vậy, lần đầu tiên gặp cô có thể thổ lộ mấy câu sến sẩm như vậy…. Bây giờ nhớ lại, cứ cảm thấy ngọt ngào một cách kỳ lạ!

Đó có phải là biểu hiện của người dũng cảm đối mặt với tình yêu hay không?

Du Phồn thở dài, “Là tôi theo đuổi anh ấy, hơn nữa anh ấy so với tôi còn nhỏ hơn, hiện tại đang đi họ. Chờ sau khi anh ấy đậu đại học xong liền công bố với mọi người.”

“A?” Kiều Hoa bị lời của Du Phồn làm cho khiếp sợ.

“Đối tượng của cô vẫn là học sinh cao trung sao? Nay…Hình như là quá nhỏ đi? Cậu ấy thành niên chưa?”

Quen bạn trai nhỏ tuổi như vậy, Du Phồn cũng thật giỏi!

“Năm anh ấy học lớp 10 chúng tôi liền bên nhau, khi đó chưa thành niên, nhưng hiện tại anh ấy vừa mới 18.”

Nói xong, Du Phồn chậm rì rì uống một ngụm trà hoa nhài, dựa vào ghế, nói tiếp: “Kỳ thật, tôi rất thích anh ấy, anh ấy cũng vậy. Nhưng con người anh ấy quá trầm tính, gan cũng nhỏ, cho nên tôi cảm thấy anh ấy không thể nói giống với nam nhân của cô, nói rằng muốn nuôi ta cả đời.”

Thở dài một hơi, lắc đầu cảm khái, “Nếu anh ấy cũng có thể đứng trước mặt mọi người nói với tôi: ‘từ này về sau sẽ nuôi tôi.’ Aizzz~ Thật là hạnh phúc a.”

Kiều Hoa dừng mắt trên sườn mặt của cô ấy, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Mỗi người đều có một phương thức biểu đạt tình cảm với người mình yêu khác nhau. Có lẽ do bạn trai cô ngại ngùng nhưng nhất định là cậu ấy vẫn rất yêu cô.”

“Nhưng tôi lại thích đàn ông như vậy.” Du Phồn nói xong cũng tự mình ngẩn người, vội vàng xua tay, hoảng loạn giải thích, “Ý tôi là thích nam nhân biết biểu đạt tình cảm, không phải là thích chồng cô.”

Kiều Hoa cũng sửng sốt vài giây, cô cũng không rõ lời này là vô tâm hay cố ý.

Nghĩ nghĩ, chỉ nói: “Không có việc gì, tôi hiểu ý cô.”

Tuy rằng không biết Du Phồn có tâm tư gì không, nhưng đối với Từ Sơn Tùng từ trước đến nay Kiều Hoa đều rất an tâm.

Huống hồ loại chuyện này, có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đều dựa vào trực giác.

Du Phồn xấu hổ mà ra sức quạt cái quạt trên tay, cô ấy thiếu chút nữa đã gây ra lỗi lầm lớn rồi.

“Cô hiểu là được, tôi chỉ sợ cô hiểu lầm.”