Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 220




Ở thập niên 80, trừ bỏ phải thử áo khoác, ngoài ra khách hàng không có thói quen thử đồ, cho dù ở cửa hàng lớn như bách hóa cũng không có phòng thử đồ cho khách.

“Này có gì mà không tốt, khách hàng mặc đẹp là được! Thượng đế yêu cầu làm gì chúng tôi phải cố gắng hết sức mà đáp ứng!” Lý Hồng Quân cong cong đôi mắt cười đáp. Ở phương diện làm hài lòng khách hàng, anh ta tự tin mình rất am hiểu.

“Hơn nữa, hai vị vừa nhìn là biết người thích sạch sẽ, nhất định là sẽ không làm dơ quần áo, hai người cứ yên tâm thử đi.”

Hai cô gái nhìn mặt nhau, thấy trong mắt đối phương hiện lên tia xấu hổ.

Hai người nhìn nhau, cô đây tôi, tôi đây cô.

“Cậu trước đi.”

“Cậu trước.”

“Cậu trước đi, mình giúp cậu nhìn tấm màn.”

Rối rắm một hồi, cô gái thắt tóc quai chèo dũng cảm tiến lên lựa quần áo.

Tầm mắt nhìn trên tường, lại nhìn vào chiếc váy màu lam được treo ở giữa, “Cái váy này thật đẹp, bao nhiêu tiền một cái?”

Từ Sơn Tùng nói: “Hai mươi đồng một váy, hôm nay là ngày khai trương, tôi lấy giá ưu đãi cho hai người còn mười tám đồng.”

Nha, còn chưa mặc cả đâu, ông chủ đã trực tiếp ưu đãi, thế này thì tốt quá rồi….Không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút, chỉ liếc mắt, khuôn mặt liền đỏ bừng.

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng tiền là mồ hôi nước mắt mới kiếm được nha, sao có thể dễ dàng bỏ ra mua như vậy.

Nữ đồng chí thắt tóc cảm thấy có chút mắc, vì vậy quay sang lựa váy trên giá treo. Lựa một hồi, lại ướm thử lên người, thấy chiều dài không sai biệt lắm thì lại hỏi giá.

“Còn cái này?”

Từ Sơn Tùng đáp: “Này thì rẻ hơn, 13 đồng.”

Ai nha, vẫn mắc nha, 13 đồng thì chỉ mới có một đôi tất! Đến cái túi nhỏ còn chưa có được!

Bất quá, một cái váy 13 đồng là giá bình thường, dù sao thì váy cũng tốn nhiều vải hơn áo, mà một chiếc áo sơ mi bình thường đã 15 đồng rồi! “Ở tiệm này, cái gì rẻ nhất vậy?” Cô gái cột tóc đuôi ngựa hỏi.

Lý Hồng Quân ân cần lấy từ trên tường một chiếc quần đen túi hợp, “Cái này, quần dài nam, năm đồng một cái!”

“..........” Cô ta là con gái mới lớn, còn chưa có chồng, mua quần hộp đen cho nam về làm gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, dưới khuôn mặt đầy ý cười của Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng, cô gái thắt tóc hạ quyết tâm, chỉ vào chiếc váy màu xanh treo trên tường, “Chọn nó đi! Tôi muốn thử!”

Dù sao thì cũng phải bỏ hơn mười đồng, sao không bỏ thêm chút tiền nữa để mua thứ mình thích….Con người mà, dù sao cũng nên “điên cuồng” một lần.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa yên lặng kéo nhẹ ống tay áo bạn mình, nhỏ giọng nhắc, “Cậu mua thật à? Mười tám đồng đó, mình không có đủ tiền để liều mạng với cậu như vậy đâu.”

Cô gái thắt tóc nắm chặt vạt áo, cắn chặt răng, “Cậu không mua thì mình tự mua.”

Nói rồi, nhận lấy váy, đi vào phòng thử đồ.

Hiện tại vẫn chưa có gương soi toàn thân, trong tiệm chỉ có gương 20x20, gương này không quá lớn cũng không quá nhỏ, miễn cưỡng có thể soi được nửa người.

Sau khi thay xong quần áo bước ra, cô gái cột tóc đuôi ngựa dùng hai mắt phát sáng nhìn bạn mình.

“Tinh Tinh! Cái váy này cậu bận lên thật đẹp! Nhìn cậu trắng hơn nhiều! Còn ốm nữa!”

Lời này không phải là thảo mai mà là khen thật sự a!

Không thể tin được sờ sờ lên người bạn mình, “Nhìn eo nhỏ này, thật nhỏ a! Trước đây mình không thấy cậu trắng như vậy…”

Lúc này, Lý Hồng Quân phát huy hết khả năng ăn nói của mình, thẳng cho đến khi đem cô gái khen thành khuynh quốc khuynh thành, thế gian chỉ có một.

Cô gái thắt tóc đỏ đến tận mang tai, cuối cùng ngượng ngùng lấy tiền từ trong túi ra đếm đếm. Không đủ mười tám đồng, lại quay sang mượn bạn mình 7 đồng, đem váy cùng túi bỏ mang về.

Lúc đi còn luyến tiếc đổi váy, liền mặc váy mới luôn, nhảy nhót đi ra, gấp gáp chờ không được mà muốn khoe với mọi người.

Từ Sơn Tùng dự cảm, cô gái cột tóc đuôi ngựa sẽ còn quay lại mua.

Quả nhiên, hai giờ sau, trước khi mặt trời lặn, cô gái đó vội vã chạy đến đây.

Cũng không thử đồ, trực tiếp móc ra mười tám đồng bỏ trên ván gỗ, nói: “Giúp tôi gói túi, với lại cái váy màu xanh kia.”