Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 219




Sau một hồi, cô ấy thu mắt lại, đôi mắt hơi híp lại không thèm để ý mà đánh giá Kiều Hoa.

Cầm ly nước lên, là nước ấm, Kiều Hoa lại nói: “Cô thoạt nhìn còn nhỏ tuổi. Tôi thấy chỗ này không có mấy chủ sạp là nữ, cô rất giỏi.”

Cô ấy cười nhạt, “Không còn biện pháp nào khác vì miếng cơm manh áo thôi.”

“Kia, có thể mạo muội hỏi một câu…”

Kiều Hoa còn chưa hỏi xong, Du Phồn giống như đoán được cô muốn hỏi cái gì, trả lời: “Có ngày thì không bán được cuộn nào, có ngày thì bán được bốn năm cuộn, cũng kiếm được hai mươi ba mươi đồng.”

Cô ấy mở cửa hàng ở vị trí không thuận lợi, hơn nữa giá của tơ lụa cũng mắc, một khăn lụa ít nhất cũng 6 đồng, lụa càng tốt giá càng cao. Đương nhiên, loại cuộn lụa này lớn hơn khăn lụa.”

Chính là, Kiều Hoa nghĩ không ra, mấy năm gần đây lụa rất khó nhập hàng, sau lưng không có người chống lưng hoặc không có quan hệ sao có thể nhập hàng được?

“Kia, cũng khá tốt, ít nhất còn bán được.”

“Đúng vậy, có còn hơn không?” Du Phồn bỗng nhiên châm chọc mà cười rộ lên, “Chó còn có thể lên mặt.”

Nụ cười Kiều Hoa cứng đờ trong chốc lát.

Du Phồn ý thức được mình nói hơi quá, cười lại nói: “Cả ngày mệt đến c.h.ế.t mà chỉ kiếm được mấy đồng, còn chưa đủ một tháng sinh hoạt phí.”

Buôn bán ở bên ngoài thì bị người khác mắng chửi không thể ngẩng đầu.

Cô ấy không có chỗ dựa, tuổi tác thì còn nhỏ, không có cách nào phản bác lại bọn họ được.

“Rồi sẽ có cách giải quyết thôi.” Kiều Hoa cười cười, không nói nữa.

Đưa ra chương trình tặng quà quả nhiên có thể thu hút khách. Có hai cô gái trẻ tầm mười chín hai mươi tuổi, đầu tiên là tầm mắt dừng trên người Từ Sơn Tùng, sau đó mới nhìn qua cửa hàng mới khai trương.

Đúng thật là, cái này cũng không biết là khác tới vì nghe quảng cáo hay bị khuôn mặt của nam nhân này dụ dỗ tới đây.

“Mua quần áo được tặng túi sao? Thiệt hay giả vậy, loại túi nào?” Không phải là mấy loại túi sớm đã lỗi mốt đó chứ, như vậy thì bọn họ tự làm cũng được.

Lý Hồng Quân lập tức đem cột treo quần áo quay một vòng, thay đổi vị trí, một loạt túi xách xuất hiện chỉnh tề, được treo theo màu sắc rất thu hút người nhìn!

Mắt hai cô gái nhỏ tự hồ lập tức sáng lên, “Đẹp quá đi, không tồi chút nào, tặng thật sao a?” Dứt lời thì sờ sờ thử túi, vô luận là màu sắc hay chất liệu đều rất tốt, hai bọn họ thích đến không nỡ buông tay.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa lắc đầu, nói: “Tôi không tin, có phải mấy người lựa chúng tôi không? Túi đẹp như vậy sao có thể tặng không được?”

Từ Sơn Tùng ôn nhu cười, giải thích, “Đương nhiên không phải tặng không, phải đạt mức thì mới được nhận. Hai người mua mười đồng thì tặng một đôi vớ nữ, 15 đồng thì một túi nhỏ, 20 đồng một túi trung, còn trên 30 đồng thì túi lớn.”

Được lắm, nghe được con số thì đầu óc của hai cô gái cũng ong ong kêu lên mấy tiếng.

“Vậy nãy anh mới nói kẹp tóc, phải mua bao nhiêu thì mới được tặng?”

“Kẹp tóc thì mua bao nhiêu cũng được tặng.” Từ Sơn Tùng trả lời

“A, mười lăm đồng….túi nhỏ…….” Hai cô gái nhìn mặt nhau, trên mặt đầy vẻ khó xử.

Mười lăm đồng không phải là con số nhỏ, ít nhất cũng là tiền lương một tuần của bọn họ.

Hai người chần chừ, nữ đồng chí thắt b.í.m tóc tiến lên hỏi: “Hai người chúng tôi mua chung có được tặng không? Hay mỗi người tự mua riêng?”

“Hai người mua chung cũng được, ba bốn người mua chung cũng được, không hạn chế số lượng!” Lý Hồng Quân mỉm cười giải thích.

“Kia,....” Hai người châu đầu ghé tai bắt đầu lẩm nhẩm, “Hai chúng mình mua chung không?”

Cô gái tóc đuôi ngựa không do dự mà trả lời: “Mua chung cái gì a, chỉ có một túi, cô đeo hay tôi đeo?”

Cô gái thắt tóc có chút khó xử, bỗng nảy ra một ý, “Nếu không thì chúng ta thay phiên nhau đeo, ba năm bảy cô đeo, hai tư sáu tôi đeo.”

“Vậy chủ nhật thì sao?”

“Chủ nhật….Chủ nhật hai chúng ta đều không đeo!” Như vậy là công bằng đi.

Ngẫm lại cũng có đạo lý đi.

“Được, cho chúng tôi xem quần áo đi. Chúng tôi chọn mười lăm đồng.” Một người bỏ ra bảy đồng rưỡi không phải là bằng nhau sao?

Chỉ vào quần áo trên tường, lại chỉ vào váy treo trên giá treo đồ, Từ Sơn Tùng nói: “Áo và quần đều có, ở giữa là váy được thiết kế riêng, toàn bộ Lê An chỉ có chúng tôi bán. Chỗ này là váy kiểu dáng mới nhất, có nhiều mẫu lắm. Chỗ chúng tôi có phòng thử đồ nữa, nếu hai người thích có thể thử.”

“A? Thử đồ thì dính mồ hôi trên người, như vậy không tốt lắm đâu.” Bận vào thì rồi dơ thì sao có thể bán cho khách tiếp theo? Trời thì nóng, trên người còn có mồ hôi….Chủ yếu là cảm thấy sợ bị dơ đồ người khác.