Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 184




Kiều Hoa tự trách bản thân, hốc mắt cũng đã đỏ bừng, Từ Sơn Tùng thấy thế, đem tay cô đặt trong tay mình, nhéo nhéo, vuốt vuốt để an ủi, muốn trấn an tinh thần của cô.

Tuy rằng anh bị tuần tra đuổi theo đến mồ hôi đầy đầu, nhưng tay Từ Sơn Tùng lại rất lạnh. Xem ra, chuyện vừa rồi cũng không đơn giản như những gì anh kể, mà nó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Từ Sơn Tùng: “Hàng không còn cũng không sao, người không có việc gì là tốt rồi.”

“ Ân” Kỳ thật, thứ mà Kiều Hoa sợ chính là cái này, hàng hóa không có thì không có, cùng lắm mất thêm ít tiền, nhưng nếu người có chuyện gì…..Dựa theo độ nghiêm trọng của đợt này, thật sự cô không dám nghĩ đến hậu quả….

Kiều Minh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đài radio cũng không thèm nghe nữa, trèo xuống giường, mang dẹp chạy ra phòng khách, nhào vào lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng.

“Ba ba đã về! Con với mẹ cần ba ba bảo vệ! Về sau ba ba có thể ở nhà nhiều hơn được không?”

Đem cậu nhóc Kiều Minh ngồi lên đùi mình, Từ Sơn Tùng thân mật hôn lên mặt của cậu nhóc, “Có thể, năm nay ba ba liền ở nhà với Kiều Minh và mẹ, có được không?”

“Dạ được!”

Một tay nắm lấy tay Kiều Hoa, một tay nắm lấy tay Kiều Minh. Đối với hai mẹ con Kiều Hoa mà nói, xác thật, Từ Sơn Tùng là người duy nhất hai người có thể dựa vào, là bến bờ an toàn nhất của hai người.

Đây cũng chính là lí do vì sao Kiều Hoa lại chọn kết hôn với Từ Sơn Tùng.

Mặc kệ nói như thế nào, Từ Sơn Tùng trở về làm Kiều Hoa an tâm hơn một chút, tâm trạng hoảng hốt dần bình tĩnh lại. Mọi người đều ngồi xuống, nghe Từ Sơn Tùng kể tiếp chuyện vừa rồi, phát hiện ra một chuyện còn khiến người ta ngạc nhiên hơn.

“Hàng hóa của Tôn Tuần đều bị tịch thu hết, kho hàng của cậu ta cũng bị niêm phong. Ít nhất phải bồi thường hơn một trăm túi. Nếu tính toán cẩn thận, có lẽ là phải nộp phạt hơn một ngàn, còn bị xử phạt.”

Tôn Tuần chính là người sao chép lại thiết kế túi của Kiều Hoa, là người bán túi nhái. Sau khi nếm được trái ngọt, kiếm được nhiều lợi nhuận, cậu ta bắt đầu khuếch trương mô hình này, điên cuồng làm túi nhái. Nào biết được ông trời có mắt, không để cho cậu ta lộng hành quá lâu, toàn bộ túi nhái trong kho của cậu ta đều bị niêm phong hết không còn một cái!

Đối lập với cậu ta, bên này, Từ Sơn Tùng thật sự may mắn. Bởi vì gần đâu lượng tiêu thụ giảm, nên không có làm hàng mới, túi cũ cũng còn lại không nhiều. Mặc dù kiếm được ít hết, nhưng nếu có bị bắt thì nộp phạt chưa đến hai mươi đồng, đây vẫn là một con số ít.

Nhưng còn tên Tôn Tuần này, toàn bộ tiền đều đem đi đánh liều một phen, đến cái nịt cũng không còn!

“Nha, thảm như vậy? Mà bản lĩnh của cậu ta cũng thật lớn, có thể làm ra hơn một trăm cái túi?” Kiều Hoa kinh ngạc che miệng. “Em quên à? Túi của cậu ta phí tổn không nhiều, chỉ tốn tiền nhân công, lời rất nhiều. Cậu ta còn mua hẳn hai chiếc xe đạp. Còn có lúc tuần tra tới soát nhà thì trong nhà của cậu ta có rất nhiều tiền mặt, xem ra cậu ta không có gửi tiền vào ngân hàng….Dù sao thì, lần này cậu ta cũng xong rồi!”

Lý Hồng Quân vui sướng khi thấy người khác gặp hoa, anh ta cứ cười ha ha ha, hận không thể đốt pháo ăn mừng, “Ha ha, đáng! Ai biểu cậu ta nhái túi của chúng ta! Ai bảo cậu ta dám! Xứng đáng! Báo ứng tới đó!”

==============

Một hồi phong ba này chính là mở đầu cho việc càng quét của nhà nước, phố lớn ngõ nhỏ gì cũng đều có người tuần tra, tội phạm trong thời gian này đều bị bắt hết. Ai nên ngồi tù thì ngồi tù, nên bị xử lý thì xử lý, mỗi một tội đều bị xử lý!

Gần đây hai vợ chồng Kiều Hoa không tiếp tục bán mà ở nhà. Không đi bán nên không cần làm túi. Mọi người ở đại tạp viện, trừ bỏ những người làm việc trong xưởng nhà nước thì còn lại đều ở nhà nghỉ ngơi.

Buổi tối, mọi người trong nội viện đều tụ lại dưới cây sơn trà nói chuyện phiếm, mấy hôm nay mọi người đều bàn tán mấy vụ án ở trong thành phố. Bọn trẻ con hiện tại cũng không còn chạy nhảy chơi đùa mà ngồi một bên nghe người lớn nói về tình hình gần đây.

“Tiểu Cao không chết, coi như là nhặt một mạng trở về. Cha mẹ cậu ấy đã qua đời rồi, hiện tại đang sống với bà nội. Mấy người có biết ai đang chăm sóc cho cậu ấy không?” Bà nội cũng đã ngoài 70, đương nhiên không thể chăm sóc cho Tiểu Cao.

“Nha, không phải là con gái út nhà lão Chu đó chứ?” Không phải nói hai người này đang tìm hiểu nhau sao.

“Không phải nha!”

Mọi người không khỏi thổn thức một hồi, “Xác thực chuyện này đều là do con gái của lão Chu, Tiểu Chu phải chăm sóc người ta mới đúng. Nếu không phải do đối tượng của cô ấy, gọi là Tiền Cường gì gì đó, không phải tên đó c.h.é.m người, thì Tiểu Cao phải nằm viện như thế này sao!”

“Kia, Tiểu Chu, thật sự là bị Tiền Cường hãm…Kia thật sao?” Trừ bỏ mấy chuyện sinh tử này nọ, mọi người còn rất quan tâm đến mấy chuyện bát quát giống thế này.

“Kia, ai biết được, tôi cũng không ở đó. Chỉ nghe nói lúc phát hiện ra thì quần áo trên người Tiểu Chu đều xộc xệch. Tiểu Chu cũng không thèm chỉnh lại, trực tiếp chạy đến cục công an báo án! Tố cáo Tiền Cường cưỡng gian.”

“Ai nha, Tiểu Chu cũng thật là, loại chuyện này trời biết đất biết, chỉ cần để trong bụng không nói thì làm sao mọi người biết được. Không phải tên Tiền Cường đó đ.â.m người sao, đường nào hắn ta cũng sẽ bị bắt.”

“Đúng vậy, chị nói xem, bây giờ hàng xóm đều biết hết rồi, về sau sao có thể gả đi?”

Nghe mọi người nói chuyện, trong lòng Kiều Hoa có chút hụt hẫng.

Ông bà nói không sai, lời nói là con d.a.o sắc bén nhất. Tiểu Chu không bị cưỡng gian thì là chuyện may mắn, cô ấy đi báo công an để bảo vệ chính mình thì có gì sai? Tại sao qua miệng của người khác thì mọi tội lỗi đều do cô ấy mà ra….