Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 166




“Ba ba, ba ba có biết hôm nay con với mẹ đi đâu không?” Cậu nhóc lại hỏi anh.

Từ Sơn Tùng: “Đi nào vậy?”

Kiều Minh reo lên, “Mẹ dẫn con đi thăm dì hai!”

“Gặp dì hai nên vui vẻ sao?” Từ Sơn Tùng cào cào cằm con trai.

Cậu nhóc ở trong lòng n.g.ự.c hơi ngửa mặt, nói, “ n! Rất là vui luôn. Con nói với ba ba cái này nè, nhất định là ba ba chưa biết chuyện này đâu!”

“Nga? Là chuyện gì mà ba ba không biết? Là cái gì nha?”

Cậu nhóc che miệng lại, khẽ meo meo, còn làm bộ như rất thần bí, “Ba ba, trong bụng dì hai có dấu một em gái nhỏ.”

Từ Sơn Tùng nhìn về phía Kiều Hoa, phản ứng của anh so với cô lúc nãy còn khoa trương hơn, “Thiệt hay giả vậy? Chị hai mang thai? Khi nào, mấy tháng, trai hay gái?”

Kiều Hoa phụt cười, “Mấy cái trước thì em có thể trả lời anh, nhưng chị của em còn không biết bé trai hay bé gái, sao em có thể biết được?”

Hai vợ chồng Kiều Yên đã kết hôn được ba năm, vẫn luôn không có con. Trong nhà đã thúc giục nhiều lần, cả hai vợ chồng chị cũng ngống. Lúc này, bất luận là bé trai hay bé gái, bọn họ đều mong ngóng hết cả.

“Ba ba, ba ba! Ba có biết mẹ còn dẫn con đi đâu nữa không?” Kiều Minh nhưng ăn phải thuốc hưng phấn, cậu nhóc lải nhải không ngừng.

Từ Sơn Tùng thôi ngắm Kiều Hoa nữa, lại quay đầu cười nói với con trai, “Mẹ dẫn con đi đâu nữa?”

“Mẹ nói, mẹ muốn dẫn con đi xem nhà mới. Mẹ còn nói chúng ta mua một căn nhà thật lớn để ở!” Vừa nói, Kiều Minh vừa khua tay múa chân để diễn tả những gì mà mình đã nói.

“Mua nhà ở?” Tin này còn làm người ta ngạc nhiên hơn so với tin tức Kiều Yên mang thai.

Kiều Hoa cười lắc đầu, vỗ vỗ m.ô.n.g con trai. Cậu nhóc tự động chui qua cái ôm ấm áp của mẹ.

Đúng là tiểu nói nhiều. “Thời buổi này làm gì có nhà nào lớn mà mua. Em đi dạo nửa buổi cũng không nhìn trúng cái nào.” Kiều Hoa ôm lấy con trai, giải thích cho chồng nghe.

Nhà lớn? Từ Sơn Tùng bỗng nhiên nhớ tới, “Em có đi qua đường Hồ Khê không? Bên đó có một khu nhà mới xây không lâu, mọi người gần đó đều gọi là chỗ đó là tiểu khu. Tiểu khu đó còn có tên, gọi là tiểu khu Nam Hồ. Tòa nhà đó là do người Hồng Kông đầu tư, rất đẹp.”

Thời điểm khu nhà mới vừa xây xong, anh tình cờ đi qua đó một lần. Tất cả tòa nhà đều cao sáu tầng, kiến trúc bên trong bên ngoài đều rất mới lạ, ở Lê An chưa từng có kiểu thiết kế như vậy.

Kỳ thực đầu thập niên 80, ở Trung Quốc đã có vài khu nhà giống vậy, ở thành phố bên cạnh Lê An cũng có một tiểu khu được thương nhân Hồng Kông đầu tư. Bất quá, thời điểm này, người dân thành phố không có nhu cầu mua nhà, hoặc là họ nhận phúc lợi nhà ở từ xưởng, hoặc là họ được hưởng từ gia đình. Mấy tiểu khu như vậy xây ra chỉ nhằm mục đích bán cho thương nhân Hồng Kông hoặc Hoa Kiều.

“Thật sao? Hôm nào rảnh em đi qua đó xem thử!” Này đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Không nghĩ tới, năm 83 đã có nhà chung cư.

Kiều Hoa rất chi là vui vẻ, hỏi anh: “Nếu em muốn mua nhà, anh sẽ đồng ý không?”

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại, người kiếm tiền chính trong nhà là Từ Sơn Tùng. Mua nhà là chuyện lớn nhất định phải hỏi qua ý kiến của anh.

“Em lo lắng Lý Tú Tú quay về sao?” Từ Sơn Tùng hỏi.

“Không phải.” Thật sự cô không lo lắng chuyện này.

“Em chỉ là muốn một ngồi nhà thật sự thuộc về chúng ta, hơn nữa còn có nhà vệ sinh riêng, cho nên…Kia, em đã hỏi thăm qua, một căn nhà giống dị, ít nhất cũng mất mấy vạn….”

Thật ra cô không hỏi thăm, chỉ là trước khi xuyên qua đây, một căn nhà bình thường cỡ 300 vạn, khi đó, cô cảm thán quá mắc nên mới lên tra thử giá nhà thập niên 80, 90.

Sau một hồi tra mạng, không nói cái khác, chỉ là một ngôi nhà gần trung tâm đã mất hơn hai vạn. Khi đó, cô còn mơ rằng mình xuyên về thập niên 80 mua mấy trăm căn nhà như vậy, sau này đem đi bán. Không nghĩ tới, cô xuyên qua thật, nhưng tiền để mua nhà thì cô không mang theo. Aizzz~

“Khụ khụ, em không phải muốn nói đến mấy vạn. Ý em là, nếu anh cảm thấy mua nhà quá áp lực, thì chúng ta có thể tìm nơi nào đó để thuê, nhà thuê tạm thời cũng được.” Tóm lại là phải có nhà vệ sinh riêng, không cần dùng nhà WC công cộng!

Những lời này giống như khẩn cầu, Từ Sơn Tùng thở dài trong lòng. Anh giơ tay lên xoa xoa ót của cô, trong giọng nói có tia oán trách mình, “Anh đã sớm nói với em, sau khi kết hôn chúng ta là vợ chồng, mà vợ chồng chính là nhất thể, em có nhu cầu gì có thể nói, anh nhất định sẽ nghĩ cách. Huống hồ, đây là nhu cầu hợp lí, là do trước đây anh không suy nghĩ chu đáo.”

Kiều Hoa cười đến xán lạn, “Muốn đổi liền đổi, chờ chúng ta tích cóp đủ tiền liền đổi.”

Ai nha, cô có được người chồng quá tri kỷ.