Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 162




Sau khi ăn xong, Từ Sơn Tùng cưỡi xe đạp đi bán, mấy hôm nay anh không ngừng tăng giờ bán đồ. Kiều Hoa đem khăn trải giường, mùng, mềm cùng quần cộc của Kiều Minh đi giặt sạch sẽ. May mắn là hôm nay trời có nắng, giặt xong chỉ cần phơi một ngày là khô.

Sau khi giặt đồ xong, Kiều Hoa nắm tay con trai đi chợ mua đồ ăn. Suốt cả quãng đường, Kiều Minh không nói một tiếng, hiển nhiên là vẫn còn buồn chuyện đái dầm.

Buổi trưa hôm nay là Kiều Hoa cùng Kiều Minh làm, cùng nhau rửa, cùng nhau thái, làm đến hăng say. Cho đến khi Kiều Hoa bưng đồ ăn đi vào nấu ăn, để cho Kiều Minh một mình chơi với Phao Phao và Tiểu Bạch.

“Hai đứa cũng sẽ đái dầm sao?” Kiều Minh vươn ngón tay trỏ bỏ vào chậu cá đảo qua đảo lại, hai chú cá nhỏ bị kinh sợ, đông đưa cái đuôi bơi ra chỗ khác.

Chúng nó không có miệng, không có cách nào trả lời cho cậu chủ nhỏ là bọn chúng không có đái dầm.

Kiều Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy vào bếp hỏi Kiều Hoa, thanh âm rất nhỏ, “Mẹ, Phao Phao và Tiểu Bạch mấy tuổi?”

Động tác xào rau của Kiều Hoa hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng trả lời con trai, “Không khác tuổi của con là mấy đi, có thể là một hai tuổi.”

Kiều Minh cắn môi, “Kia, Phao Phao và Tiểu Bạch cũng sẽ đái dầm sao?”

Kiều Hoa: “....Ách, nếu con nhất định muốn biết đáp án, như vậy…Chúng nó nhất định cũng đái dầm!”

Tâm hồn bị tổn thương của Kiều Minh được an ủi một chút, chỉ là, cậu nhóc lại thở dài nói tiếp, “Ai da, nếu con là Phao Phao và Tiểu Bạch thì tốt rồi. Như vậy, có đái dầm cũng không ai thấy.”

Phốc ~

Con trai cô sao lại đáng yêu như vậy.

Giữa trưa đều là mấy món Kiều Minh thích, sau khi ăn xong còn có điểm tâm ngọt, là bánh của Nghi Phương Trai, một tiệm bánh hạnh nhân ngàn tầng lâu đời. Cuối cùng tâm tình của Kiều Minh cũng tốt hơn một chút, nhưng nhớ lại, cậu nhóc vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Buổi tối đi ngủ, Kiều Minh quy quy củ củ nằm bên cạnh Kiều Hoa, một chút động tĩnh cũng không có. Kiều Hoa cho rằng con trai đã ngủ rồi, kết quả sau khi tắt đèn, cậu nhóc bỗng nhiên nắm tay áo cô, mở miệng lẩm bẩm. “Không phải con cố ý đâu mẹ.”

Kiều Hoa nhớ rõ, trước khi xuyên qua đây, cô đã đọc một quyển sách ở trên mạng, trong đó có nói, trẻ từ ba đến sáu tuổi trong giai đoạn đang hình thành tính cách. Có nghĩa là, nếu đứa trẻ trong giai đoạn này đang cảm thấy áy náy mà còn tạo áp lực thêm cho trẻ thì về sau khi lớn lên sẽ hình thành tính cách nhận hết mọi lỗi sai về mình vì sợ người khác chỉ trích, mắng nhiếc.

Ở giai đoạn này, một lời la mắng, một lời động viên cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến đứa trẻ. Chính vì vậy, cần giúp đứa trẻ tìm hiểu nguyên nhân của vấn đề tốt hơn rất nhiều so với việc để cho câu chuyện đó thoáng qua nhưng vẫn hằng sâu trong ký ức trẻ.

Huống hồ, chuyện ba tuổi đái dầm là bình thường, Kiều Hoa đương nhiên sẽ không mắng Kiều Minh. Mỗi lần thấy bộ dạng áy náy của con trai, cô khó chịu còn không kịp kìa.

Aizzz, ai có thể nghĩ chuyện đái dầm có thể khó giải quyết như vậy.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, hai vợ chồng còn đang trong giấc mộng, Kiều Minh đã tỉnh lại. Cậu nhóc lấy tay sờ sờ mông, lại sờ tấm đệm, xác nhận là khô ráo mới an tâm đi ngủ tiếp.

Buổi sáng tám giờ, Kiều Minh thức dậy, cậu nhóc vẫn như ngày thường, chỉ là ăn uống không tốt lắm.

Trạng thái như thế sao có thể qua được người có hỏa nhãn kim tinh là Kiều Hoa. Nhưng cô sầu lại không biết làm cách nào.

Trước khi Từ Sơn Tùng đi làm, cô đem người giữ lại, “Sơn Tùng, con trai cứ như vậy, anh nói phải làm sao bây giờ?”

Từ Sơn Tùng trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Giao cho anh đi.”

Anh bỗng nhiên dừng xe lại, đi đến nhà Trần gia ở đối diện một chuyến. Cũng không biết anh qua đó làm gì, sau khi quay lại, anh nói với Kiều Hoa, “Xong rồi, đợi xem tình huống như thế nào đã.”

Nói xong anh liền xách đồ đi ra ngoài cửa, chuẩn bị đi bán.

Kiều Hoa không biết là anh giải quyết chuyện này như thế nào.

Ước chừng mười một giờ rưỡi trưa, Trần Cảnh Khang tan học đi về nhà, bỗng nhiên chạy đến nhà bọn họ tìm Kiều Minh. Hai cậu nhóc ở trong phòng nói to nói nhỏ chuyện gì đó, Trần Cảnh Khang còn cố ý dặn dò Kiều Hoa, “Dì Kiều, con có chuyện này muốn nói riêng với Kiều Minh, dì không được nghe lén đâu.”

Kiều Hoa buồn cười, giúp hai cậu nhóc đóng cửa lại, “Hai đứa muốn nói gì thì nói đi, dì không nghe trộm đâu, dì đi nấu cơm đây.”