Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 147




Kỳ thật, trước khi cưới Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng cũng đã không dám có chút lơ là nào. Thời buổi này, làm buôn bán mà không cẩn thận thì sao mà được. Nếu không cẩn thận bị báo chí bắt được, không cần biết là làm gì, đều sẽ bị quy là đầu cơ trục lợi, buôn bán không có giấy phép….

Tóm lại, có người chịu bỏ tiền ra mua nhưng mà phải xem là ngươi có vận khí không để bị bắt không.

“Cho nên, anh cũng đồng ý với việc em đứng ra buôn bán sao?”

“Em thích là được.” Nam nhân này ở trên giường, cái gì cũng có thể đáp ứng.

Kiều Hoa có chút không biệt rõ lắm là anh đang thanh tỉnh hay là mơ hồ.

“Em cảm thấy mở một cửa hàng nhỏ cũng tốt, có thể bán quần áo, cũng có thể bán đồ trang sức. Minh Minh cũng có chỗ để nghỉ ngơi, không cần phải dãi nắng dầm mưa.”

Lại nói nữa, da Từ Sơn Tùng vẫn khá tốt, nếu ở bên ngoài mãi hư da thì không phải cô đau lòng muốn c.h.ế.t sao? Thời buổi này vẫn chưa có kem chống nắng, phơi nắng nhiều dễ bị già. Cô không muốn thời điểm mình vẫn còn xinh đẹp rạng ngời, Từ Sơn Tùng đã biến thành ông già tám mươi tuổi….

“ Ân…” Anh đồng ý cái một, không tốn một chút thời gian để suy nghĩ.

“Đều được cả.”

Kiều Hoa còn muốn nói cái gì đó, nhưng Từ Sơn Tùng bỗng nhiên cúi người, ngăn miệng nhỏ của cô, cưỡng bách cô tập trung vào thế giới riêng của hai người.

Kiều Hoa không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể đứt quãng.

“ Ân… Anh,....anh mau lên….Có phải hôm nay có chút lâu rồi không?... Con trai không tỉnh đi…”

“Sẽ không.” Thực vất vả hai người mới có không gian riêng để tiện làm việc, Từ Sơn Tùng vẫn chưa cao hứng đủ, sao có thể nói mau liền mau. Anh hận không thể chậm một chút chậm một chút, chậm rãi tận hưởng cảm giác này. Anh muốn cùng cô trải nghiệm cho thật tốt cảm giác này, anh muốn cho cô biết cảm giác muốn ngừng mà không được là tư vị gì.

“Buổi tối, thằng bé uống hai ly nước trái cây, em sợ thằng bé đi tiểu đêm…..:

“Sẽ không, nay không phải vừa mới ngủ sao? Anh có thấy Minh Minh đi vệ sinh đêm bao giờ đâu?”

“Nhưng…..Ách…. A~”

Kiều Hoa không thể nói hết câu, giây tiếp theo đã bị Từ Sơn Tùng công thành phá vỡ phòng tuyến.

“Đừng, đừng…”

Từ Sơn Tùng thấp giọng cười ra tiếng, “Không phải em nói anh nhanh một chút sao.”

“Anh khi nào mà nghe lời em như vậy. Anh mà nghe lời thì đã sớm ngừng lâu rồi.”

Từ Sơn Tùng ở bên tai cô thở dốc, “Dừng không được.” Ở chỗ này làm việc càng tận hứng, tiếng Kiều Hoa kêu cũng rất vui sướng. Mặc dù cô không nghe ra nhưng Từ Sơn Tùng lại cảm nhận được.

Kiều Hoa có chút lo lắng, phòng này không cách âm a. Nếu như hàng xóm cách vách nghe thấy, kia, có bao nhiêu là xấu hổ… Nga, không đúng, cách vách là nhà của Ngô Quế Phương, bên cạnh phòng này là gian trống, cho dù cô có tận tình kêu thì cũng không bị nghe thấy.

Nghĩ như vậy, Kiều Hoa bất tri bất giác theo tiết tấu của Từ Sơn Tùng hừ hừ ngâm nga…

Mười phút sau….

“Mẹ…”

Từ Sơn Tùng: “?!!”

Trực tiếp bị dọa héo.

“Minh Minh?” Kiều Hoa không chú ý đến giọng mình bây giờ đã khản đặc.

Từ Sơn Tùng trong đầu không nghĩ được gì nữa, anh luống cuống tay chân kéo chăn qua che cơ thể loang lỗ của mình và vợ.

“Mẹ! Sao mẹ lại ở chỗ này nha, con tìm mãi mà không thấy mẹ!”

Nghe thấy âm thanh, cậu nhóc dụi mắt chạy qua, ngữ khí tràn đầy ủy khuất, “Con cũng không có tìm thấy ba ba. Không tìm thấy hai người ở đâu cả!”

“Minh Minh, sao con lại tỉnh rồi? Con đứng yên ở đó, đừng có nhúc nhích!” Kiều Hoa nhanh chóng gọi con trai.

Quả nhiên có hiệu quả, Kiều Minh không dám bước qua. Cậu nhóc ủy khuất ba ba nhìn về hướng của hai người.

Thị lực của Kiều Minh rất tốt, nương theo ánh trăng bên ngoài, có thể nhìn thấy được trên giường nhỏ là bóng ba ba và mẹ đang chồng lên nhau.

“Mẹ, ô ~ Mẹ, mẹ sao ngủ ở chố này? Có phải mẹ không cần con nữa đúng không? Có phải mẹ không muốn ngủ cùng với Minh Minh không?” Cậu nhóc vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc không quá thanh tỉnh, trong đêm tối thì lòng càng thêm bất an.

Kiều Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận, đá chân nam nhân của mình: Anh nhìn xem chuyện tốt anh làm kìa!

Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ đỡ trán, hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho ngữ khí của mình ôn nhu nhất, “Minh Minh, sao con lại tỉnh, con muốn đi vệ sinh sao?”

Cậu nhóc khịt khịt mũi, không biết có phải khóc hay không, giọng không rõ ràng lắm, “ n, ba ba, con muốn đi ị.”

Kiều Hoa đẩy nam nhân trên người mình ra, “Mau dẫn thằng bé đi vệ sinh!”

Từ Sơn Tùng duỗi tay ra, đem quần áo ném loạn xạ trên giường mặt vào, nhanh chóng nhảy xuống giường nắm tay con trai đi ra ngoài.

Dẫn người ra đến bên ngoài, cậu nhóc Kiều Minh vẫn còn trong trạng thái bi thương, ủy khuất hỏi anh: “Ba ba, có phải ba ba cũng không muốn ngủ cùng Minh Minh đúng không?”

“Không có, sao có thể như vậy được.”