Chờ đợi, chờ đợi, rốt cuộc đêm giao thừa đã đến.
Thành phố Lê An chào đón năm mới bằng một chuỗi pháo hoa. Pháo hoa vừa b.ắ.n lên trời, mấy bạn nhỏ đều tập trung ở sân đại viện ngắm. Sau khi ngắm pháo hoa xong, các bạn nhỏ bất chấp thời tiết giá lạnh, đi nhặt tim pháo sau đó ta đuổi ngươi, ngươi đuổi ta, rất náo nhiệt.
Hoạt động này có chút nguy hiểm, Kiều Hoa không cho con trai nhặt pháo. Mấy bạn nhỏ Trần gia và Điền gia đều tham dự.
Kiều Hoa nhìn ra sân, rồi dặn dò Kiều Minh, “Đợi chút nữa mấy anh đốt pháo, con phải chạy thật xa biết không? Nếu pháo b.ắ.n trúng người sẽ rất đau đấy.”
“ Ân! Con sẽ trốn ra xa xa nhìn!” Nhóc cũng rất sợ bị đau nha.
Đêm ba mươi, ở Lê An có tập tục tắm gội. Bất luận là ngày hôm qua có tắm rửa hay không thì đêm ba mươi nhất định phải tắm rửa cho thật sạch sẽ. Mục đích là để dọn dẹp năm cũ, rửa trôi những điều xấu, nghênh đón những điều tốt đẹp trong năm mới.
Hai ba con tay trong tay đến nhà tắm nam, một mình Kiều Hoa đi nhà tắm nữ. Hai vợ chồng cô đã hẹn hai mươi phút sau tập hợp ở cửa.
Tắm rửa xong đã gần đến 5 giờ, cuối bầu trời những rạng mây hồng chậm rãi lui xuống nhường chỗ cho bóng đèn. Mặt trời đỏ lặn dần xuống núi, mọi người ai nấy cũng vội vã đi về nhà.
Một nhà ba người nắm tay nhau đi trên con đường vắng. Kiều Minh nhảy chân sáo trên những ô gạch vuông, thỉnh thoảng cậu nhóc quá cao hứng mà chạy chậm về phía trước. Hai vợ chồng Kiều Hoa chậm rãi đi theo sau. Qua một hồi có chút không đuổi kịp Kiều Minh.
“Minh Minh, con chậm một chút, ba ba còn xách theo thùng nước, con không đi chậm chờ ba ba đi chung sao?”
Cậu nhóc nghe vậy thì lộc cộc chạy đường cũ. Cậu nhóc giơ bàn tay nhỏ ra, nắm chặt một đầu dây của thùng nước như thể đang phụ Từ Sơn Tùng xách nước.
“Để con giúp ba ba!”
Hai người không khỏi nhìn qua con trai.
Không thể không nói, Kiều Minh thật sự thay đổi quá lớn, làm cho người ta kinh hỉ.
Nhớ khi Kiều Hoa vừa mới xuyên qua đây, cậu nhóc chỉ thích trốn trong lòng mẹ, là một bé trai ngượng ngùng, cho dù ở trong ngõ nhỏ cũng không dám chạy loạn. Hiện tại, cậu nhóc nhút nhát ngày nào đã dám nhảy lò cò trên đường lớn, thật là khiến người khác cảm động a. Này cũng đã chứng minh, công sức Kiều Hoa bỏ ra để dạy dỗ Kiều Minh là không hề uổng phí. Cô đã giành những điều kiện tốt nhất cho Kiều Minh.
Tay trong tay đi về nhà, trên đường đi còn gặp ông của Trần Giai Mỹ, Trần Phú Quý.
“Nha Sơn Tùng, một nhà ba người đi tản bộ à.” Trần Phú Quý ngày thường rất yêu thích bạn nhỏ Kiều Minh. Lúc này cũng không ngoại lệ, “Tiểu Bảo, áo khoác màu xanh của con thật đẹp nha, là mẹ làm cho con à?”
Bạn nhỏ Kiều Minh đắc ý ngẩng đầu lên, “Vâng! Mẹ cháu làm!”
Kiều Hoa quơ quơ thùng nước không trong tay, cười nói: “Trời lạnh quá chúng cháu làm gì đi tản bộ nổi. Tụi cháu vừa mới tắm rửa xong chuẩn bị đi về nhà.”
Trần Phú Quý cười híp mắt lại, “Nga, nha, được được được. Một nhà ba người cùng nhau tắm rửa, rất náo nhiệt. Ha ha ha ~”
Kiều Hoa ngượng ngùng cười.
Cô rõ ràng là oan a. Phòng tắm nam nữ có vách ngăn thế kia, sao có thể tính là cùng nhau tắm rửa.
==============
Đây là cái tết đầu tiên một nhà ba người cùng nhau trải qua. Ban ngày thì dán câu đối xuân, dán chữ lên tường, treo tranh tết. Hai vợ chồng Kiều Hoa còn bận rộn chuẩn bị cho bữa cơm tất niên. Buổi cơm tất niên hôm nay không những có nồi thịt kho, bánh trôi, còn có thêm một nồi canh trứng, có thể gọi là phong phú.
Bên này, Kiều Minh không có khả năng phụ giúp gì nhiều. Cậu nhóc gấp chờ không nổi mà kéo Từ Sơn Tùng chạy ra sân viện, còn không quên mang theo hai hộp pháo mà ba ba đã mua cho nhóc, cùng mấy đứa trẻ trong viện chơi đốt pháo.
“Anh Khang Khang! Em cũng có! Anh Khang Khanh xem ba ba em đốt pháo này!” Ba ba nói đốt pháo quá nguy hiểm, trẻ con không thể chơi, ở một bên nhìn là được.
Vì thế, Từ Sơn Tùng không thể từ chối chức danh “cầm đầu” dẫn một tiểu đội quân nhỏ đi đốt pháo. Pháo vừa đốt lên nổ um trời, mấy đứa nhỏ liền thi nhau hò reo cổ vũ tạo thành những bài ca vui tươi ngộ nghĩnh.
Lại nhìn qua con trai nhà mình, cậu nhóc cười rộ lên, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Khóe môi Từ Sơn Tùng càng dương cao hơn nữa.
Anh ngửa đầu nhìn lên trời, rất khó có khi mà đêm ba mươi tết trời không mưa.