Từ lúc đọc lá thư kia, tâm tình của Từ Sơn Tùng không thích hợp. Kiều Hoa cũng thất thần, trong đầu không tự chủ mà nhớ lại từng dòng từng chữ trong lá thư.
Cũng hai người tương phản đó là Kiều Minh. Cậu nhóc có vẻ rất hưng phấn, mãi đến khi trèo lên giường đi ngủ miệng vẫn còn lải nhải.
“Mẹ, con học được nhiều chữ rồi, có phải là con tự mình đọc sách được rồi đúng không?” Cậu nhóc ngây ngô đặt câu hỏi.
Từ sau khi Kiều Minh được Kiều Hoa dạy chữ, cậu nhóc đã biết được mười lăm chữ cái đơn giản, ghép được vần đơn giản….
Kiều Hoa chọc trán con trai. Kiều Minh không đề phòng, mất trọng tâm, bị cô chọc ngã ra phía sau, nằm bẹp trên gối.
Kiều Hoa buồn cười đỡ đầu con trai, “Con nghĩ sao vậy, đương nhiên là không thể rồi. Mới vừa nhập môn mà đòi làm boss là không được rồi?”
Bị mẹ xoa mặt, Kiều Minh phát âm không rõ ràng lắm, “Ba Tư là cái gì nha?”
Kiều Hoa lắc đầu, “Không có gì, chính là hiện tại con vẫn chưa tự đọc sách được, xem không hiểu.”
Cậu nhóc chu miệng lên, “Kia, hôm nay không phải mẹ nói, Minh Minh có thể đọc thư sao?”
“Không phải con nói con không đọc sao?” Không chỉ không chịu đọc, còn bỏ chạy, làm mẹ nửa ngày cũng không bắt kịp, con quên rồi sao?
Từ Sơn Tùng cũng cười cười nhìn Kiều Minh, nhéo nhéo thịt trên mặt cậu. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Kiều Minh, cậu nhóc ôm yếu như con khỉ hôm nào đã thành chú heo nhỏ.
Kiều Minh gật đầu như gà mổ thóc, “Mẹ nói con có thể đọc.”
“Vậy tại sao buổi chiều con không đọc?” Kiều Hoa hỏi.
“Bởi vì con sẽ không đọc nha.” Kiều Minh nói.
Kiều Hoa: “Vậy con còn muốn xem sách.”
Kiều Minh: “Mẹ nói con có thể đọc thư, cho nên con cũng có thể đọc sách.”
Kiều Hoa: “..........”
Vòng tới vòng lui cũng về lại vấn đề này, cô thật hết cách với đứa con trai nhỏ này. Kiều Hoa niết niết gương mặt cậu, “Không nói với con nữa, đi ngủ thôi.”
“Mẹ, chờ một chút, con còn một vấn đề muốn hỏi.” Kiều Minh nắm tay Kiều Hoa đang đắp chăn cho nhóc.
Kiều Hoa dừng động tác lại, “Còn vấn đề gì nữa?”
Cậu nhóc mở đôi mắt to tròn như nai nhỏ, không chớp mắt nhìn cô, “Ngày mai con có thể chơi cùng với anh Khang Khang nữa hay không?” “Có thể a.”
“Mấy anh chị sẽ chơi với con sao?” Kiều Minh quả thực khá lo lắng.
“Đương nhiên là có rồi. Con không phải trở thành bạn tốt với mấy anh chị rồi sao?”
“ Ân, đúng rồi, con đã thành bạn tốt với anh chị.” Mấy anh chị nhất định sẽ chơi với cậu.
Có được đáp án chắc chắn, Kiều Minh như uống được viên thuốc an thần, nằm mơ cũng đầy ý cười.
Thật vất vả mới đem con trai dỗ ngủ, hai vợ chồng son lại ôm nhau thành một khối.
“Làm sao vậy, tâm tình vẫn không tốt sao?”
Khó có được ngày nào giống như hôm nay, không phải Kiều Hoa lăn lộn làm ổ trong n.g.ự.c anh. Trái ngược lại, Từ Sơn Tùng ghé vào lòng n.g.ự.c cô, giống như đứa nhỏ, ôm chặt lấy cô, còn thích dáng mặt vào hõm vai cô cọ cọ. Anh nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm mát trên cơ thể Kiều Hoa, dường như muốn nhận được cảm giác an toàn trên người cô hoặc có thể làm như vậy khiến anh an tâm nhiều hơn một chút.
“Không, có em với con ở đây, sao tâm tình anh lại không tốt được.”
Kiều Hoa không tiếng động mà cười, xoa xoa ót của anh, “Chỉ biết làm cho người ta vui vẻ.”
“Lời này là thật.” Anh nhẹ nhàng cười một chút. Giọng nói vào ban đêm càng thêm khàn khàn quyến rũ.
Ở ngoài phòng, từng cơn gió gào thét đập vào cửa, những tán cây rung chuyển kêu xào xạc, có chút cô đơn, tịch mịch……
Nghe tiếng gió bên ngoài, Từ Sơn Tùng hôn lên mặt cô một chút, “Em biết vì sao tâm tình của anh không tốt không?”
Kiều Hoa chỉnh lại tư thế, choàng tay lên bả vai anh, “Là bởi vì lá thư kia.”
Từ Sơn Tùng như có như không vuốt ve đầu bả vai của cô, anh khàn khàn nói: “Anh hai anh nói….Anh cưới em, cũng chỉ là vì giận dỗi anh ấy.”
Không một ai biết được, khi đọc đến đó, trong lòng anh có bao nhiêu hụt hẫng.
Như thế nào lại là giận dỗi, rõ ràng anh đối với cô là nhất kiến chung tình, rõ ràng là thích cô rất nhiều, rõ ràng là muốn cưới cô, cùng cô xây dựng tương lai.
Có thể nói đó là. “Thấy sắc nổi lòng tham”, nhưng tuyệt đối không thể gọi là giận dỗi.
Anh chưa vào giờ tức giận, thì làm sao có thể gọi là giận dỗi?
Kiều Hoa thở dài một hơi nặng nề, thì ra là vì cái này nên tâm tình mới không tốt a…Hù c.h.ế.t cô rồi, cô còn tưởng anh vì người nhà không đồng ý cho cưới cô nên mới rối rắm không đưa ra lựa chọn được.
Cô cho rằng anh đang hối hận….