Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 132




Lá thư này được gửi từ phương bắc tới, bên ngoài không để tên của người viết, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được, khẳng định là ba mẹ hay anh chị em của Từ Sơn Tùng gửi tới, còn nếu không phải thì cũng là bạn bè của anh mà thôi.

Kiều Hoa rất tò mò thư viết về cái gì, nhưng dù sao cũng là riêng tư, nên cô không mở ra xem. Thấy Từ Sơn Tùng đi hai mươi phút rồi mà chưa về, Kiều Hoa có chút ngứa ngáy.

Thẳng cho đến khi Từ Sơn Tùng vác theo khăn tắm đi vào nội viện, Kiều Hoa chạy nhanh ra đón, kéo tay anh đi vào phòng khách. Hàng xóm thấy vậy thì nổi hứng trêu chọc. . Bạ𝒏‎ đa𝒏g‎ đọc‎ 𝐭𝗋𝘂𝗒ệ𝒏‎ 𝐭ại‎ ⩵‎ 𝙏RÙM𝙏R𝗨𝒴ỆN.v𝒏‎ ‎ ⩵

“Nha! Mới xa chút xíu mà đã nhớ rồi à. Đêm còn dài, từ từ mà tận hưởng, đừng nóng vội.”

“Ha ha ha~”

Kiều Hoa xấu hổ cười, cô đi vào nhà, khép cửa lại, rốt cuộc cũng cản được những ánh mắt chế giễu ngoài kia.

“Mau mau mau” Kiều Hoa đi đến trước bàn ăn, đem thư đưa qua cho anh. “Có thư của anh này!”

Từ Sơn Tùng treo cái khăn lên, nhìn bộ dạng nóng vội của vợ mình, “Ai gửi thư cho anh?”

“Em không biết a, là thư từ phương bắc. Chắc là người nhà ở quê hay bạn bè gì đó.”

“Phương bắc?” Từ Sơn Tùng kinh ngạc nhướng mày.

“Đúng rồi, anh mau xem đi.” Đối với người thân ở quê của Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa tỏ vẻ mình rất tò mò!

Đương sự là Từ Sơn Tùng đối với phong thư này cũng không có biểu hiện tò mò gì mấy, nhưng thấy bộ dạng gấp chờ không nổi của vợ mình, buồn cười nói: “Em muốn xem thì mở ra xem đi.”

“Này dù sao cũng là riêng tư, không tốt lắm đâu.” Kiều Hoa ngượng ngùng xoắn xít nói.

Từ Sơn Tùng cười thản nhiên, “Không sao, hẳn cũng không có gửi gì bí mật đâu.”

Không làm chuyện trái với lương tâm đương nhiên sẽ không sợ phải tiết lộ chuyện riêng tư.

“Em tới đọc đi.” Anh nói

“Được a.” Kiều Hoa vui vẻ, “cố gắng” mở phong thư ra.

“Khụ khụ, người gửi tới là Từ Hải Bình.”

Từ Sơn Tùng gật đầu, “Là anh trai anh.”

Kiều Hoa cười một chút, đem từng câu từng chữ đọc ra. “Sơn Tùng Thân Ái!

Lâu rồi chưa viết thư, em dạo này khỏe không? Mọi chuyện trong nhà đều tốt cả, bệnh của ba mẹ cũng đỡ hơn rồi, em không cần lo lắng quá. Anh có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng khi cầm bút, lại không biết bắt đầu nên nói từ đâu….”

Đọc xong đoạn thứ nhất, Kiều Hoa liếc mắt qua nhìn biểu tình của Từ Sơn Tùng, thấy mặt anh không gợn sóng, Kiều Hoa liền tiếp tục đọc tiếp.

“Vậy bắt đầu nói từ đây đi. Hai tháng trước, trong nhà đã nhận được tin tức kết hôn của em. Lâu như vậy không có hồi âm, anh tin, người thông minh như em có thể đoán được lý do. Em đã đưa ra nhiều quyết định sai lầm, chúng ta đều biết. Chính là hiện tại, chúng ta xem ra, quyết định kết hôn của em là sai lầm nhất, không có gì sánh nổi…”

“Ngạch…. Khụ khụ khụ….” Kiều Hoa đọc đến đây thì bị sặc, cô nhanh chóng bỏ lá thư xuống, hoảng loạn nhét lá thư vào lòng n.g.ự.c của con trai.

“Khụ khụ, Minh Minh, con tới đọc đi, mẹ mấy hôm trước đã dạy con rất nhiều chữ rồi đó, đây là thời điểm phát huy tác dụng.

Cậu nhóc đang nghe hăng say, ngẩng khuôn mặt lên, đôi mắt đen lấy tràn ngập vẻ khó hiểu, “Mẹ ơi, Minh Minh chỉ mới có ba tuổi rưỡi, Minh Minh không đọc được đâu.”

Kiều Hoa ngượng ngùng cười, mở thư ra, nhìn vào lá thanh, thanh âm đầy khích lệ, “Ai nha, con cứ thử đi, tới tới tới.”

“Con không muốn, con sẽ không…” Kiều Minh đẩy tay mẹ ra, cười khanh khách chạy đi.

Kiều Hoa chạy theo đuổi con trai, hai mẹ con chạy vòng vòng quanh bàn ăn, một vòng lại một vòng nữa, cãi nhau ầm ĩ, chính là không ai chịu đọc bức thư cả.

Từ Sơn Tùng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đứng lên bắt hai mẹ con lại, ôm vào n.g.ự.c mình.

Đến khi nhiệt độ từ n.g.ự.c anh truyền đến sau lưng Kiều Hoa, cô vô cớ cảm thấy an toàn.

“Anh tự mình xem.”

Kiều Hoa đem thư nhét vào n.g.ự.c anh, khom lưng bế con trai chạy vào phòng ngủ, nhân tiện còn đóng kín cửa lại.

Từ Sơn Tùng liếc mắt một cái, đọc nhanh bức thư, biểu tình dần trở nên ngưng trọng.

“ ~ Chính là hiện tại, chúng ta xem ra, quyết định kết hôn của em là sai lầm nhất, không có gì sánh nổi. Cả đời này em có thể kết hôn được mấy lần? Hôn nhân là chuyện trọng đại, không phải nên bàn với ba mẹ trước sao? Em cứ lỗ mãng như vậy sao mà người trong nhà yên tâm được. Em cũng đã hai lăm tuổi, không phải thiếu niên bồng bột, vì cái gì mà không thành thục lên?”

“Sơn Tùng, anh nghe nói ở phương nam em làm ăn khá tốt, mỗi tháng đều gửi về nhà 30 đồng, đương nhiên thu vào còn nhiều hơn. Cho nên, em có điều kiện như vậy, anh không hiểu vì sai em lại chọn nữ đồng chí ở nông thôn kết hôn lần hai, thậm chí còn có con…..Nếu em cảm thấy áy náy chuyện trước đây, thì anh thấy không cần thiết, anh đã tha thứ cho em, chúng ta vẫn là anh em tốt. Chúng ta là anh em ruột, không nên vì chuyện đã qua mà ghi hận. Sơn Tùng, mấy lời khi đó chỉ là anh buột miệng nói ra, em không cần bực bội, càng không cần lấy chuyện trong đại cả đời ra đùa giỡn.”

“Sơn Tùng, gần đến cuối năm rồi, một năm nay ba mẹ rất nhớ em. Chuyện đã như vậy, không thể thay đổi được nữa. Hy vọng em có thể dẫn theo vợ con trở lại An Thành ăn tết. Ít nhất, cũng cho chúng ta thấy nữ đồng chí làm em mê muội muốn cưới lớn lên trong như thế nào.

Anh của em

Từ Hải Bình”