Đến thập niên 80 thì đồ dùng sinh hoạt tốt hơn so với thập niên 60, thập niên 70 rất nhiều, cũng phong phú hơn. Trước kia, khi ăn tết đều đều chỉ ăn cơm với chút rau cỏ dại, hiện tại, đồ ăn dịp tết là thịt là cá, nhưng cũng chỉ được ăn trong đêm giao thừa mà thôi.
Bởi vậy, Tết Âm Lịch tuyệt đối là một lễ hội lớn nhất năm.
Vì để có một cái tết ấm no, mọi người đều bỏ tiền ra mua đồ chuẩn bị cho tết. Người không có tiền cũng cố gắng tích cóp từng đồng từng cắt để ăn tết. Dạo gần đây, không khí tết rõ ràng hơn hẳn, mọi người nói chuyện phiếm thì đề tài cũng chỉ xoay quay về Tết Âm Lịch.
“Còn ba tuần nữa là đến tết rồi, mấy chị đã mua đồ khô về trữ chưa?”
Ngô Quế Phương cười nói: “Mua, mua rồi. Chiều nay tôi dẫn Kiều Hoa đi dạo một vòng chợ. Ai nha, mua một ít thịt, bây giờ nhắc lại tôi vẫn đau ví này.”
Mọi người đều muốn mua mỡ heo. Ngô Quế Phương vì mua được mỡ heo mà đã rất liều mạng. Kiều Hoa không chen lấn vào đoàn người này. Cô đã tính từ trước, cô không định mua mỡ. Thời này, mọi người đều thích mua mỡ không mua nạt, nhưng cô lại thích thịt có nạt thêm ít mỡ, thịt đó mà dùng để kho thì ăn ngon hết bài, cơm nấu bao nhiêu cũng không đủ ăn.
“Cô mua thịt gì mà lại đau ví hả?”
Ngô Quế Phương nở nụ cười đắc ý, “Là mỡ heo a! Tôi mua được một cân ba mỡ heo lận đấy!”
Ai da mẹ ơi! Cái này mà thắng tóp mỡ không biết ăn được bao lâu luôn?
Mọi người đều hâm mộ nhìn Ngô Quế Phương, thím Điền oán trách liếc chị ấy, “ Sao cháu không rủ ta đi với, làm cho ta cũng đau ví giống cháu, ít nhiều gì cũng mua được mấy cân mỡ heo.”
“Ha ha ha ~ Thím không có cơ hội xuất tiền đau.”
Mọi người trêu chọc qua trêu chọc lại, không bao lâu, đề tài liền dời qua người Kiều Hoa.
“Ai, năm nay hai mẹ con cô có định về phương bắc ăn tết với Từ Sơn Tùng không a?”
Kiều Hoa lắc đầu, “Em không biết, em chưa có hỏi qua anh ấy.”
“Kia, nhất định là phải về rồi. Chồng em mỗi năm đều về phương bắc để ăn tết.”
Kiều Hoa có chút ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện: “Nga, đương nhiên là phải về một chuyến rồi.”
Lâm Thải Hà may đế giày, cười nói: “Trở về cũng tốt, đông vui náo nhiệt. Chắc ở bắc có không ít họ hàng, vừa lúc em có thể gặp ba mẹ cậu ấy.”
Tống Thanh Bình cũng phụ họa, “Đúng vậy, kết hôn rồi mà chưa gặp ba mẹ chồng, cái này sao mà được, nhất định phải về một chuyến.”
“Để buổi tối em hỏi anh ấy một chút.” Lúc này, Từ Sơn Tùng đang ở nhà tắm công cộng tắm rửa, không biết có phải người phương bắc đều thích đi nhà tắm công cộng như thế này không nữa.
Có một số việc chính là mơ hồ như vậy.
Bên này, Kiều Hoa đang suy nghĩ có về bắc hay không, liền nghe bên ngoài có người gọi, “Có thư của Từ gia! Thư của Từ gia! Có người ở nhà không? Ra nhận thư này!”
Lưu Hiểu Hồng cùng con trai đi từ cửa hàng thực phẩm để mua dấm về, trên tay xách theo bình dấm, tới cửa thì gặp người đưa thư đang đứng ở trước cửa đại tạp viện.
“Thư của nhà nào a?” Chị ấy hỏi.
Phương Hữu Vi liếc mắt nhìn qua thư trên tay người đưa thư, “ Không biết, trên đây ghi là Từ gia, nhưng không biết nhà Từ gia nào?”
Ở thập niên 80, mỗi lần có người đưa thư tới là sẽ kinh động toàn bộ hàng xóm. Mọi người nghe có thư đều chạy ra, sợ đó là thư của mình. “Từ gia? Cậu nói là nhà Từ Ti Miêu ở ngoại viện hay là nhà của Từ Sơn Tùng ở nội viện?” Lưu Hiểu Hồng hỏi lại người đưa thư.
“Chính là nhà Từ gia ở số 88! Từ Sơn Tùng!” Người đưa thư nghe hỏi vậy thì trả lời.
“Nga…” Lưu Hiểu Hồng cảm thấy có chút không thích hợp.
“Nguyên đại tạp viện này nhà nào mà không có số 88. Cậu không biết sao? Cậu là người mới đến đây làm à?”
Người đưa thư có chút sửng sốt, gãi gãi đầu, “Đúng là mới tới.”
“Tiểu La hay giao thư ở khu này trước đây đâu rồi?” Lưu Hiểu Hồng lại hỏi.
“Chân té không đi được, tôi được trưởng ban điều qua khu này.”
“Nga…” Lưu Hiểu Hồng đánh giá người đưa thư trẻ tuổi trước mặt từ đầu đến chân, suy tư một chút, chị ấy bỗng nhếch môi cười nói.
“Cậu kia, thoạt nhìn cậu còn trẻ đi, cậu có đối tượng chưa?”
Người đưa thư cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, vừa nghe thấy câu hỏi, mặt cũng đỏ bừng lên.
Mắt thấy, người đưa thư bị đào ba đời gốc gác, suýt chút hỏi đến đời cố đời cụ, con trai của Lưu Hiểu Hồng là Phương Hữu Vi chạy nhanh đến cản mẹ lại.
“Ai nha, mẹ, đừng hỏi nữa, người ta còn đang trong giờ làm việc đó.”
Người đưa thư mặt đầy cảm kích nhìn về phía Phương Hữu Vi. Nhà Từ Ti Miêu ở ngoại viện đi qua, thấy không phải là thư của nhà mình, thì nhờ người chạy vào nội viên kêu Từ Sơn Tùng.
Mấy phút sau, Kiều Hoa nắm tay con trai ra cửa.
“Tới đây!”
Sợ làm phiền người đưa thư chờ lâu, Kiều Hoa dẫn con trai một đường chạy ra.
“Xin hỏi đây là thư của chồng tôi? Từ Sơn Tùng sao?”
Người đưa thư nhìn lại thư một lần nữa, xác định nói: “Đúng vậy, không sai”
Đem thư đưa qua.
Kiều Hoa nhận lấy, tươi cười cảm ơn, “Cậu vất vả rồi.”
Người đưa thư tới đây mấy ngày, kiểu người nhận hàng nào cũng từng gặp qua, chỉ là chưa thấy người nào lễ phép như nữ đồng chí này. Mặt người đưa thư nóng lên, ánh mắt không tự giác mà nhìn khuôn mặt Kiều Hoa, càng ngắm càng đỏ mặt.
Này, là vợ của ai, lớn lên quá xinh đẹp rồi?
Kiều Hoa cũng không chú ý đến người đưa thư, nhận được tin thì nắm tay con trai đi về nhà.
Người đưa thư gãi đầu, chậm chạp không chịu bước lên xe đẹp, rồi đạp đi mất hút. Chỉ còn Lưu Hiểu Hồng đứng nhìn bóng lưng người đưa thư nói thầm: “Nhìn qua cũng là một đứa trẻ thành thật… n, thích hợp với con gái út của nhà Tiểu Chu!”
Phương Hữu Vi: “.......”