Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 130




Mặt trời ngã về tây, đến giờ tan tầm, trên đường người, xe qua lại nườm nượp. Ánh chiều ta dần chiếu trên khuôn mặt của những người đi đường, trên khuôn mặt ai cũng là vệt hồng nắm chiều.

Nửa tháng lại trôi qua, rồi tới Tết m Lịch, trong đại viện mọi người đều được một kỳ nghỉ dài ba ngày.

Kỳ thật, thời điểm thập niên 60-70, lúc đó không có kỳ nghỉ lễ Tết m Lịch. Khi đó, hoạt động dán câu đối phổ biến nhất cũng không có, cũng không phát lì xì. Mọi người đều phải tích cực tham gia lao động, thậm chí có lần nọ, ở địa phương kia đem mùa đông, mùa rảnh rỗi của người nông dân biến thành ngày vụ mùa, người ở địa phương đó phải làm cực lực quanh năm.

Cứ bận rộn vất vả một năm, sắp tới Tết Âm Lịch cư nhiên còn không cho nghỉ, đã làm cho lòng quần chúng sinh ra oán hận. Cũng may, sau này nghênh đón một đợt cải cách, Tết Âm Lịch cũng có thêm ba ngày nghỉ để mọi người xả hơi.

Chạng vạng, Kiều Hoa nắm tay con trai, mấy tiểu đậu đinh đang tung ta tung tăng chạy theo nói chuyện với Kiều Minh.

Lời của bọn trẻ đều hồn nhiên ngây thơ, chọc cho mấy người lớn cũng phải bật cười.

“Kiều Minh, tối nay nhà cậu cũng ăn thịt sao?”

Kiều Minh: “ Ân, đúng rồi, giữa trưa nhà mình chưa có ăn xong thịt, mụ còn bỏ ở trong nồi để giữ nóng.”

Canh thịt gà ngon như vậy đương nhiên phải để dành tối ăn!

Trong mắt Trần Cảnh Khang hiện ra tia hâm mộ, mặt cậu lấp lánh những ngôi sao nhỏ: “Thật sướng, nhà em có nhiều thịt ăn hoài không hết. Nhưng ba anh nói, ba em bán đồ nhà rất nghèo.”

Kiều Minh khó hiểu, “Anh Khang Khang, nghèo có nghĩa là gì vậy?”

Trần Cảnh Khang nói: “Chính là không có tiền, nói nhà em không có tiền đó!”

Kiều Minh chu miệng nhỏ lên, rất không cao hứng, “Có tiền, ba em có tiền, ba em không nghèo.”

Sao ba ba có thể nghèo được, ba anh Khang Khang nói sai, mọi người cũng nói sai. Ba đưa tiền mua thịt, mua kẹo, còn mua đồ mới cho nhóc, ba nhóc rất có tiền nha.

Trần Cảnh Khang thở dài, nghĩ đến nhà Kiều Minh có thịt còn có kẹo, rốt cuộc cũng không cười nổi, “Anh thật hâm mộ em.”

Nếu cậu có người ba nhiều tiền như chú Từ thì tốt rồi, ai ~

Hai đứa nhỏ trò chuyện với nhau thì bỗng nhiên có một bé gái nhỏ đi vào sân viện. Đây là cháu ngoại của bà Thẩm, cô bé được hai tuổi. Cô bé lớn chậm hơn so với cái bạn đồng trang lứa. Mặc dù hai tuổi nhưng vẫn chưa đi lại nhanh nhẹn, phải có người lớn nắm tay thì mới đi xa một chút.

Cô bé tiến tới sân, liền chạy đến dưới gốc cây sơn trà chơi bùn. Khi thấy Kiều Hoa và Kiều Minh đến gần, ánh mắt cô bé sáng lên, vươn tay muốn sờ lỗ tai trên mũ Kiều Minh.

Kiều Minh hoảng sợ che đầu lại, lùi về sau nửa bước. Trần Cảnh Khang theo sát vội vọt lên trước Kiều Minh, cậu bé tám tuổi so với cô bé hai tuổi thì lớn hơn nhiều. Trần Cảnh Khang như bức tường cao lớn ngăn cách giữa hai đứa nhỏ.

“Hắc! Hắc! Em, không được lại đây! Tay em vừa mới chơi bùn!” Cô bé bị dọa đứng sững sờ tại chỗ, biểu tình ba ba ủy khuất.

Trần Cảnh Khang hóa thành gấu bảo hộ, không cho bàn tay dơ hề hề của cô bé chạm vào, thế sống c.h.ế.t bảo vệ mũ của bạn tốt!

Cô bé chẹp miệng khóc lớn, quay người đi tìm mẹ mình, “Mẹ! Con muốn rửa tay!”

“Nha, bên kia, bên cạnh giếng nước không phải có bồn rửa tay sao. Con tự mình qua kia rửa đi!” Mẹ cô bé cũng mấy thím trong viện đang tám dở, nào có thời gian dẫn con gái đi rửa tay.

Cô bé không vui, nói to hơn, “Mẹ! Nước lạnh lắm, mẹ rửa cho con đi!”

“Đã lớn rồi, tự mình rửa đi!” Mẹ cô bé tức giận nói.

Cô bé bẹp miệng, nước mắt rơi xoạch xoạch, ủy khuất rơi nước mắt.

Từ khi có con, Kiều Hoa không thể nào chống đỡ nổi nước mắt của con nít, cô chạy nhanh qua vén tay áo cô bé lên, ẵm đến bên giếng nước, giúp cô bé rửa tay. Nước rất lạnh, nhưng cô bé cũng không kêu, chỉ là ánh mắt tò mò đánh giá Kiều Hoa.

Tuy rằng, đôi mắt của cô bé không lớn như mắt của Kiều Minh, ngũ quan cũng không tinh xảo như Kiều Minh, làn da cũng không trắng. Nhưng cũng là một đứa bé đáng yêu, Kiều Hoa bị cô bé nhìn, trai tim cũng mềm nhũn.

Cô bé vươn bàn tay ra, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào lỗ tai trên mũ Kiều Minh. Lỗ tai gấu trúc bằng lông nhìn rất vui mắt, đầu vừa chuyển động, lỗ tai cũng chuyển động theo, mấy sợi lông đung đưa đung đưa quá đáng yêu!

“Minh Minh, con cởi mũ cho em gái sờ thử chút đi.”

Kiều Minh ngoan ngoãn cởi mũ xuống, vừa lúc có trận gió thổi qua, một chỏm tóc của cậu nhóc bị thổi dựng đứng lên trông rất ngốc.

Kiều Minh nhìn cô bé chỉ sờ soạng hai lỗ tai liền không khóc nữa, đột nhiên trong lòng dần lên chút kiêu ngạo.

Lỗ tai mẹ làm quá là tuyệt vời! Cư nhiên còn có thể dỗ mấy đứa nhỏ.

Sờ xong, cô bé rất thỏa mãn, lộ ra một nụ cười thật tươi. Khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ, nhìn về phía Kiều Hoa, cất giọng trong trẻo: “Con thích cô!”

Kiều Minh: “!!!!!!”

Cậu nhóc Kiều Minh như con thỏ bị hoảng loạn, Kiều Minh gắt gao nắm tay Kiều Hoa, “Mẹ chỉ có thể thích một mình con thôi!”

Dứt lời, Kiều Minh hung hăng chạy đi, con kéo theo Kiều Hoa, “Mẹ, nhanh lên nhanh lên! Chúng ta đi nhanh lên! Nhanh đi qua bên kia đi!”

Kiều Hoa định nói con trai đi chậm một chút nhưng đã bị Kiều Minh kéo đi.

Kiều Minh kéo Kiều Hoa chạy nhanh đến bên cây sơn trà, ở đây người nhiều, nhóc mới có cảm giác an toàn. Hơn nữa, mẹ cô bé cũng có ở đây, cô bé sẽ không cướp mẹ nhóc đâu!

Kiều Hoa buồn cười!