Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 129




Cuối cùng, bạn nhỏ Kiều Minh vẫn là dùng hết mười phần dũng khí của mình để bước ra khỏi nhà đi chơi. Tay trái của Kiều Minh bị chị gái Trần Nam Nam nắm, tay phải thì bị anh Trần Cảnh Khang nắm, phía sau cậu nhóc là anh trai nhỏ Trần Bách Đào đang tung ta tung tăng chạy theo.

Không quá ba phút bạn nhỏ Kiều Minh lại lộc cộc chạy tới, đứa nào cũng cười xán lạn, “Mẹ! Mấy anh chị muốn ăn kẹo!”

“Muốn kẹo?” Kiều Hoa buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ. Cái tình cảm này của mấy củ cải còn có mục đích khác nha.

Kiều Hoa xoay người vào phòng lấy kẹo đưa cho con trai, rồi dặn dò Kiều Minh: “Đây, con cầm chia đều cho mấy anh chị. Mẹ đã dạy con đếm số rồi, con chia đều cho mấy anh chị nha. Con làm được không?”

Cậu nhóc thần thái sáng láng, chắc chắn gật đầu, “ n, con làm được, con sẽ chia đều!” . truyện teen hay

Ở ngoài sân, mấy đứa nhỏ nhón chân mong chờ. Sau một hồi, Kiều Minh mới khoan thai đến muốn, trên tay cậu nhóc là một mớ kẹo trái cây. Ba đứa trẻ đều trừng mắt lớn trong mong nhìn về phía Kiều Minh.

Bên này, Kiều Minh chậm rì rì đếm, một cái cũng không thể sai.

“1,2,3….Cho mỗi anh một cái, cho chị một cái, anh nhỏ một cái.”

Còn thừa lại 1,2,3,4,5…Còn thừa lại năm viên, có ba người. Vì thế đưa cho mỗi anh chị thêm một viên nữa. Dư lại hai viên nhóc sẽ bỏ trong túi của mình.

Kẹo trái cây được chia đều cho mỗi người, ba củ cải nhỏ đều vừa lòng, Kiều Minh cũng rất vui vẻ. Bởi vì cậu nhóc chẳng những chia đều, mà còn có thể ở trước mặt mấy anh chị khoe được kỹ năng đếm thượng thường của mình!

Ba củ cải nhỏ chờ không nổi nữa, chúng gấp gáp mở vở kẹo ra, đem kẹo bỏ vào miệng. Hương vị ngọt ngào này có thể theo chúng hết ngày hôm nay!

“Kiều Minh, đi! Dẫn em đến căn cứ bí mật của tụi chị!”

================

Ba tuần nữa chính là Tết âm Lịch, Ngô Quế Phương dẫn Kiều Hoa đi chợ sắm sửa thực phẩm cho tết, ví dụ như đồ khô, rượu, đường, bánh kẹo. Bây giờ sớm để trữ đồ, mắc công khi gần tết mọi người đổ xô đi mua thì tranh không lại.

Đừng nói là ba tuần nữa tết mới tới, bây giờ, trong chợ, các tiểu thương đã bắt đầu bày bán các thực phẩm cho tết rồi. Xem ra, mọi người đều rất mong chờ đợt nghỉ Tết Âm Lịch này a.

Kiều Hoa không khỏi suy nghĩ, không biết quầy hàng của Từ Sơn Tùng có buôn may bán đắt như vậy không? Hai tháng trước vừa lời được một ngàn tám, Tết Âm Lịch mọi người đều đổ xô đi mua hàng, hẳn là kiếm được một bộn lớn?

Tê ~ Sao cô cảm giác mua một căn nhà mới không phải là ước mơ xa vời nữa rồi?

Nghĩ đến tương lai có một căn nhà, trong đó có nhà vệ sinh riêng, Kiều Hoa cảm thấy tâm tình thật là tốt, phải nói là vô cùng tốt.

Mua xong hết đồ chuẩn bị cho tết, bạn nhỏ Kiều Minh cùng bạn bè vẫn chưa quay về. Kiều Hoa đi vào bếp nấu ăn, đang làm dở tay thì nghe được một trận cười trong trẻo quen thuộc đằng sau.

Kiều Minh cùng một đoàn quân nhỏ rảo bước đi vào sân. Nửa đường liền bắt đầu gọi mẹ ơi mẹ à, làm cho mấy cô, dì, chú, bác trong viện đều nhìn ra sân, ai ai cũng đầy vẻ kinh ngạc.

Sao đứa nhỏ này hôm nay lại hoạt bát như vậy? “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Cậu nhóc như hỏa tiễn chạy vọt vào phòng bếp, ôm chặt lấy đùi Kiều Hoa.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, con kể mẹ nghe nè!”Bạn nhỏ Kiều Minh không chờ nổi nữa, cậu nhóc gấp gáp muốn kể cho mẹ nghe chuyện vui ngày hôm nay.

Kiều Hoa ngừng tay, cô xoa xoa tay trên tạp dề, ngồi xuống hôn mặt trên mặt cậu nhóc. Chơi cả nửa ngày trời, khắp khuôn mặt đều là mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

“Nói cái cho mẹ nghe vậy bảo bối? Vừa nãy con với mấy anh chị đi đâu chơi nha?”

“Tụi con đi căn cứ bí mật của anh chị chơi đó mẹ!” Tay nhỏ của Kiều Minh còn phối hợp với lời nói của nhóc, miệng thì lúc đóng lúc mở.

“Mẹ ơi, vừa rồi con cùng mấy anh chị chơi trò trốn tìm! Mấy anh chị đều tìm mãi mới thấy con, con là người bị tìm ra cuối cùng!”

Nhìn bộ dạng nhảy nhót vui mừng của con trai, Kiều Hoa bỗng nhớ lại bộ dạng khúm núm, co rúm của cậu nhóc khi mới lên thành phố. Hiện tại, đã khác hoàn toàn, Kiều Minh bây giờ so với trước đây khác nhau một trời một vực.

Cả người cậu nhóc đều tự tin hơn, nói chuyện cũng to hơn, miệng thường xuyên nở nụ cười, ánh mắt cũng có thần hơn, tóm lại cả người đều rất hoạt bát.

Kiều Hoa nhìn con trai tâm cũng mềm nhũn ra.

Cô yêu thương mà vuốt ve đầu nhỏ của Kiều Minh, hôn lên trán cậu nhóc, “Oa, con thật lợi hại nha, con trốn ở chỗ nào vậy?”

Kiều Hoa che miệng lại, đèo thấp âm thanh, bộ dạng thần thần bí bí kề tai Kiều Hoa, “mẹ, con chỉ nói cho một mình mẹ biết thôi nha, con trốn ở….”

Nghe xong, Kiều Hoa có chút kinh ngạc nhướng màu, “Thùng sắt? Lợi hại như vậy nha.”

“Ân! Con cũng thấy con lợi hại đó mẹ.” Cậu nhóc Kiều Minh ngày càng tự tin, đến mức khen bản thân cũng không “ngại ngùng” chút nào.

“Mẹ, con còn cho anh Khang Khang, chị Nam Nam, anh nhỏ Đào Đào mượn mũ con gấu nữa! Mấy anh chị đều nói, bọn họ sẽ thành bạn tốt của con!”

“Oa, Minh Minh nhà ta còn hào phóng như vậy sao! Đáng khen quá đi thôi!”

Cô còn duỗi tay lên búng vào lỗ tai trên mũ con trai, “Kia, mẹ chúc mừng Minh Minh đã có ba người bạn mới.”

Kiều Minh không hiểu chúc mừng nghĩa là gì, chỉ là cậu nhóc cao hứng mà vỗ tay, “ Ân! Con cũng chúc mừng mẹ!”

Kiều Hoa buồn cười, “Chúc mừng mẹ cái gì nha?”

Kiều Minh xoa đầu, tròng mắt đảo một vòng, “Chúc mừng mẹ…Chúc mừng mẹ lát nữa nấu cơm ngon cho con ăn!”

Phụt ~

“Con, thằng nhóc thúi này.”