Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 128




Cơm trưa, một nhà ba người ăn đến miệng bóng nhẫy.

Chỉ là nước canh gà chan với cơm mà Kiều Minh đã ăn một chén cơm lớn.

Xé miếng thịt gà bỏ vào miệng, mùi vị tươi ngon không ngừng kích thích đại não, tự như những trùm pháo bông đang nổ trong đầu. Ngon đến không cưỡng lại được. Càng nhai càng thơm, phảng phất như xương cũng có vị tươi ngon đến mê người!

Kiều Hoa cảm thấy trù nghệ của mình có tiến bộ, trước kia sao cô có thể đem một con gà nấu ra được một món ngon như thế này.

Đang ăn dở bữa cơm, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện mấy củ cải nhỏ đang thò đầu dô nhìn xung quanh, còn không quên hít một hơi thật sâu mùi thơm của món gà.

Kiều Hoa thấy thế bèn phất tay với mấy đứa bé, “Mấy đứa đã ăn cơm chưa?”

Nhóm củ cải nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, quy quy củ củ đứng ở cửa, không có vào.

“Bọn con đều ăn rồi dì Kiều.” Đây là con gái lớn của Lâm Thải Hà tên là Trần Nam Nam, năm nay con bé mười tuổi. Cô bé cột tóc thành hai sừng rồi bện con rít nhỏ, mắt một mí, khi cười lên có chút nghịch ngợm lại đáng yêu.

“Mấy đứa tới tìm Minh Minh chơi sao?” Kiều Hoa cười hỏi.

Cả nhóm đều biết Kiều Minh sẽ không theo bọn họ ra ngoài chơi, cho nên Trần Cảnh Khang thay Kiều Minh lấy cớ, “Tụi con tới đây để cảm ơn Kiều Minh.”

“Nga? Cảm ơn?” Kiều Hoa rất hứng thú mà nhướng mày

“Cảm ơn Minh Minh nhà chúng ta?” Từ Sơn Tùng cũng rất tò mò, anh gắp một miếng cổ bỏ vào miệng nhai nhai.

Kiều Minh có chút ngốc, cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, “Tại sao lại cảm ơn em nha?”

Trần Cảnh Khang nói: “Kiều Minh vừa nãy mới cho cháu kẹo, ăn rất ngọt, siêu ngọt. Cho nên cháu đến đây cảm ơn em ấy.”

“Nga.” Cậu nhóc Kiều Minh ngẩng đầu lên nhìn mẹ một cái, miệng nhỏ ngượng ngùng lên tiếng, “Không cần cảm ơn.”

Đây là mẹ dạy cho nhóc lễ nghi căn bản. Nhưng là vì lần đầu tiên đối mặt nói chuyện với mấy bạn nhỏ, nên cậu nhóc có chút thẹn thùng. Được Kiều Minh trả lời, Trần Cảnh Khang có chút kích động, đôi mặt cậu cong lên, “Chúng ta hiện tại đã quen biết rồi đúng không? Chúng ta có thể chơi với nhau không?”

Nói rồi, mấy đứa nhỏ không hẹn mà cùng bước một bước vào nhà. Bước vào nhà, không khí càng thêm nồng nàn mùi canh gà, mấy đứa nhỏ không tự chủ được mà nuốt mấy ngụm nước miếng. . Googl𝐞‎ nga𝘺‎ t𝐫ang‎ {‎ Т𝙍u𝗠Т𝙍U𝖸𝐞‎ 𝘕.V𝘕‎ }

Nhưng nhà họ Trần rất quy củ, vô luận là vào nhà ai, chỉ cần thấy chủ nhà đang ăn cơm liền không thể bước vào, càng không thể không biết xấu hổ mà đi cọ cơm, thời buổi này, nhà ai ăn có cơm ăn cũng đều vất vả.

Mấy đứa nhỏ giương mắt nhìn Kiều Minh, hai vợ chồng Kiều Hoa cũng nhìn qua cậu nhóc.

Kiều Minh bị mọi người nhìn thì rối rắm, ấp a ấp úng, “Mẹ, con, con có quen với mấy anh chị sao?”

Đứa nhỏ này, kỳ thật trong lòng đã sớm có đáp án. Tại sao lá gan lại nhỏ như vậy chứ không biết?

“Con cảm thấy sao? Con có quen biết anh sao?” Kiều Hoa hỏi lại cậu, ngữ khí đầy ôn nhu, an ủi cậu tâm hôn đang bất an của cậu.

Kiều Minh cắn miệng, ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, chậm rì rì nói: “ n… Có chút quen biết đi.”

“Kia, nếu quen biết, con có muốn chơi cùng mấy anh chị không?”

“ Ân…” Kỳ thật là muốn, nhưng lại ngượng ngùng nói ra.

“Đến đây đi, đến đây chơi đi Kiều Minh, cùng chơi với tụi anh nè.” Nhìn thấy sự rối rắm của Kiều Minh, Trần Cảnh Khang vội vàng lên tiếng.

“Kiều Minh, tụi chị đều muốn chơi với em, không phải gạt em đâu.” Đây là lời của Trần Nam Nam.

“Kiều Minh, anh cũng muốn chơi với em.” Đây là con trai của Tống Thanh Bình, Trần Bách Đào.

Mấy đứa nhóc đối với Kiều Minh trắng nõn sạch sẽ đáng yêu rất có hứng thú. Từ lúc cậu nhóc tới đại tạp viện, bọn họ đã muốn kết bạn với Kiều Minh. Nhưng mà Kiều Minh nhát gan, chuyển qua đây được hai tháng, vẫn không dám nói chuyện, chưa bao giờ chơi chung với bọn họ lần nào.

Nhìn thấy bộ dạng muốn đi lại không dám của con trai, Kiều Hoa xoa vai cậu, cười nói: “Được, Khang Khang dẫn chị với em trai về nhà trước đi. Chờ Kiều Minh ăn cơm xong lại ra ngoài tìm mấy đứa chơi nha.”

“Dạ được!”

Được đồng ý, đám nhóc vui vẻ chạy về nhà mình. Kiều Hoa nhìn đám nhóc, lại quay đầu nhìn con trai, cô thấy khuôn mặt cậu nhóc tràn đầy mong chờ và có chút khiếp đảm.