Lần nữa ngẩng đầu lên, họ hàng thân thích đều dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn cô, Kiều Hoa dở khóc dở cười.
“Cậu, mợ, cô nhỏ, thím hai, bác cả,....” Kiều Hoa chào hỏi xong một vòng, phải dừng lại thở dốc một ngụm.
“Ba, mẹ, anh cả, mọi người đi đường vất vả rồi, đồ ăn hẳn là chuẩn bị mang lên giờ đó.”
“Được, được. Mới không gặp bao lâu mà cả người đều thay đổi rồi, suýt chút nữa là không nhận ra rồi.”
“Nếu Xảo Lệ không nói, ta còn tưởng là mình nhìn lầm rồi.”
“Trời ơi, thật sự là thay đổi rất nhiều nha.”
“Đúng là nước trong thành có khác. Kiều Hoa, nếu cháu có rãnh rỗi thì tìm giúp em họ một đối tượng trong thành nha.”
“Dạ được, có cơ hội nhất định.” Kiều Hoa đều ứng phó cho qua.
Từ Sơn Tùng cũng là lần đầu tiên thấy vợ nhỏ bận quần áo mới cùng trang điểm. Đáy mắt anh lóe lên tia kinh diễm, rất nhanh đã biến mất, nhưng mà bước chân anh vẫn có chút hỗn độn.
“Hôm nay em mặc thật đẹp, vừa rồi, suýt chút nữa anh đã không nhận ra em rồi.”
Anh nắm lấy tay cô, tay cũng run rẩy, rõ ràng là có bao nhiêu khẩn trương. Rõ ràng là ngủ cùng một ổ chăn, lúc này thấy cô lại khẩn trương như là lần đầu gặp mặt, cả người đều cứng ngắc, trông rất ngố.
Bất quá, nếu Từ Sơn Tùng đã nói như vậy thì chứng tỏ là hôm nay Kiều Hoa rất xinh đẹp. Rốt cuộc hai người cũng thấy nhau nhiều lần như vậy, kể cả không mặc quần áo cũng thấy qua. Cũng không biết là bây giờ đẹp hay lúc đó đẹp?
Khụ khụ ~ Hãy tha thứ cho đầu óc bị sắc đẹp gây lú dẫn đến đen tối của cô.
Hầu kết của Từ Sơn Tùng chuyển động, anh bắt đầu có chút lo lắng, vợ quá đẹp cũng là một loại áp lực.
Cái này gọi là: Buồn vui lẫn lộn.
Tiệc mừng chính thức khai tiệc, Kiều Hoa dẫn Từ Sơn Tùng đi gặp bà con thân thích, còn anh thì dẫn Kiều Hoa đi gặp bạn bè của mình.
Tổng cộng mời năm bàn, trừ bỏ Lý Hồng Quân đã gặp qua, còn có ba đồng chí nam và một đồng chí nữ. Đồng chí nữ tên là Miêu Huệ là vợ của đồng chí nam tên Lệ Ngọc. Cả hai đều là người thành phố, bọn họ bán giày da, vừa kết hôn ba năm trước, cũng đã có em bé được nửa năm.
Khi Từ Sơn Tùng mới tới Lê An, con đường nhập hàng là do Lệ Ngọc nói với anh, sau đó anh mới quen biết Lý Thuận Lương. Hai vợ chồng Lệ Ngọc cùng bưng chén rượu lên, “Em dâu!”
“Em dâu, mời em một ly!”
Kiều Hoa không biết uống rượu, chỉ có thể lấy trà thay rượu, cũng may mọi người ở đây đều có quan hệ tốt, nên cũng không ép cô uống rượu, có thành ý là được.
Vài chén trà liền đầy bụng, có chút muốn đi vệ sinh.
Uống xong ly rượu với Kiều Hoa, tâm tình của Lệ Ngọc có chút phức tạp.
Thứ nhất là anh ta cảm thấy cao hứng vì bạn mình cưới được vợ, thứ hai là vì, tuy bạn anh ta cưới được vợ nhưng lại là người kết hôn lần hai, còn mang theo con nhỏ. Cho dù là người khác nghe xong cũng thấy không quá thích hợp.
Ngược lại là Dương Lập Đông, anh ta cảm thấy kết hôn lần hai không có gì là không tốt. Anh ta chỉ cảm thấy vợ của Từ Sơn Tùng thật sự quá xinh đẹp, không những vậy còn biết trang điểm.
Dương Lập Đông là mẫu nam nhân nhỏ nhắn điển hình, trên đầu anh ta đội chiếc mũ nhung, anh ta cắt kiểu tóc giống như diễn viên điện ảnh. Cũng không bận áo bông, mà là bận một chiếc áo nhung đen, ở bên dưới bận một cái quần ông loe, thậm chí bên trong còn không bận quần giữ ấm. Kiều Hoa thật sự không biết Dương Lập Đông vượt qua mùa đông ở Lê An như thế nào. Hơn nữa, Dương Lập Đông còn mang thêm một đôi giày da…
Tuy rằng, Dương Lập Đông chỉ cao hơn một mét sáu một xíu nhưng mà nếu để anh ta ở giữa một đám người, thì mọi người sẽ chú ý đến anh ta đầu tiên. Bởi vì anh ta bận đồ và trang điểm rất chất.
Từ Sơn Tùng giới thiệu, Dương Lập Đông bán quần áo.
“Em dâu, anh mời em một ly, chúc em và Từ Sơn Tùng tân hôn vui vẻ.” Anh ta hắc hắc cười lớn, vốn là ngũ quan không lớn, cười lên lại càng híp hơn nữa.
“Cảm ơn ạ.”
Một chén rượu uống xong, Dương Lập Đông quét một vòng trên người Kiều Hoa, trong mắt anh ta tràn ngập vẻ kinh diễm: “Sơn Tùng, quần áo trên người vợ cậu là mua ở chỗ nào vậy?”
Nếu là có con đường nhập hàng, anh ta cũng muốn nhập thử về bán.
Từ Sơn Tùng cười một chút, ôm lấy cô vợ nhỏ nhà mình: “Không phải là tôi mua, là cô ấy tự mình may đó.”
“Gì, chính mình làm?” Lợi hại như vậy? Kiểu dáng này khắp Lê An vẫn chưa có ai mặc qua, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên các đài truyền hình, chính là đồ mà các minh tinh ở Đài Loan hay bận.
Kiều Hoa cười thẹn thùng, “Em xem trong mấy quyển sách, tùy tiện thiết kế theo thôi.”
“Thì ra là xem trong sách, thật sự là lợi hại.”
Kiều Hoa cười cười, không nói nữa.