“Hôm nay muốn đãi khách uống rượu mừng, ăn xong còn định đi chụp ảnh gia đình, nên phải trang điểm cho kỹ càng một chút xíu.” Kiều Hoa hơi thẹn thùng mà vuốt tóc bên trán. Mặc dù cô biết chiếc váy này sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, nhưng mà thấy mọi người nhiệt tình như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Kiều Minh nắm lấy tay mẹ, cậu nhóc mặc một thân toàn đồ mới, nên đứng ưỡn n.g.ự.c ở một bên. Lúc này, mấy đứa trẻ trong đại viện đang vây quanh cậu nhóc, khó có được một hôm mà Kiều Minh không thẹn thùng, thậm chí cậu nhóc còn có chút kiêu ngạo mà ưỡn ngực. Đặc biệt là lúc mà cậu thấy mấy đứa trẻ khác lộ ra biểu tình hâm mộ, trên khuôn mặt nhỏ càng lộ ra cổ đắc ý.
Thím Điền nghe vậy thì trêu ghẹo, “Mặc thế này đãi rượu mừng? Vậy khẳng định là khách mời sẽ lác mắt cho mà xem.”
Kiều Hoa ngượng ngùng cười cười một chút, cô đứng ở trong nhà chung quanh, Từ Sơn Tùng đã sớm đi ra ngoài đón người, cũng không có trở về.
Hôm nay, vừa đúng dịp cuối tuần, học sinh đều được nghỉ ở nhà, thấy Kiều Hoa ăn mặc như vậy, trong đáy mắt của bọn họ không ngăn được tia kinh diễm lộ ra bên ngoài.
Bạn học của Trần Giai Mỹ là Phạm Quân Quân, lôi kéo cô ấy hưng phấn mà dậm chân, “ Tứ…. Giai Mỹ! Bạn có thấy là hàng xóm nhà bạn bận đồ rất giống như nữ minh tinh trên ti vi. Chính là nữ diễn viên đóng bộ phim gì mà tụi mình coi ở nhà Triệu Quỳ Hoa đó. Cái gì mà nước Mỹ, cái gì Đại Tây Dương,... Mình quên tên rồi, những nữ diễn viên trong phim đó có bận đồ giống này. Thật sự rất đẹp luôn!”
Cuối năm 79, ở Mỹ có cho ra mắt bộ phim 《Quay về Đại Tây Dương 》chiếu trên khắp đại lục. Tức khắc, trên cả nước liền nổi lên trào lưu quần ống loe cùng đeo mắt kính đen.
Hai năm trước, Từ Sơn Tùng nhân cơ hội đó, rèn sắt khi còn nóng, anh nhập bảy tám trăm mắt kính đen về bán. Lúc ấy, mắt kính là hàng nhập khẩu, không có quan hệ thì không nhập hàng về được, nếu không phải Từ Sơn Tùng quen bạn ở lĩnh vực này, thì anh đã không nhập được lô kính đó rồi. Cũng nhờ lần bán kính này mà Từ Sơn Tùng đã kiếm được một mớ đầy.
Cho đến năm nay, anh lấy tiền ra cưới vợ, sắm lễ hỏi, mua máy may, hơn nữa trước đó anh còn mua thêm chiếc xe đạp, tủ kính lớn, thêm máy thứ linh tinh. Số tiền còn lại anh đều bỏ tiết kiệm, giao cho Kiều Hoa giữ.
Trần Giai Mỹ cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như là cô ấy có chút ấn tượng với bộ phim đó, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không cao hứng, cô ấy khoanh tay lại, hừ hừ khinh thường, “Cũng chỉ là bắt chước thôi a, mình còn cho rằng là tự nghĩ ra, cũng chỉ có vậy. Nhà mình cũng có máy may, hôm nào mình mua nguyên liệu về, tự làm cũng được.”
Thím Trần tức giận liếc mắt nhìn con gái một cái, “Mua vải dệt? Con có tiền sao?”
Nói nghe thật dễ dàng.
“Hừ, còn không có tiền, Quân Quân có tiền a” Hai người các cô quan hệ tốt như vậy, mượn chút tiền mua chút nguyên liệu thì có làm sao? Người lớn chính là rất phiền toái, không thể nào hiểu được tình cảm của khắng khít của bọn họ.
Phạm Quân Quân ngượng ngùng cười, “Mình cũng chỉ có một chút tiền tiêu vặt, chỗ nào có thể mua được vải dệt mắc như vậy.”
Hơn nữa, nhìn bộ đồ trên người Kiều Hoa, nguyên liệu thoạt nhìn rất quý a, có mấy món cô ấy còn chưa từng thấy qua ở bách hóa. Ba cô ấy tuy là tổ trưởng của xưởng sản xuất thực phẩm, nhưng mà tiền tiêu vặt cùng lắm chỉ hơn có Trần Giai Mỹ mấy hào mà thôi…. Phạm Quân Quân nhanh chóng chuyển chủ đề, lôi kéo Trần Giai Mỹ rời đi, “Đi nào, cùng mình đi qua nhà Quỳ Hoa xem ti vi.”
=====================
Từ Sơn Tùng từ tám giờ rưỡi đã đi ra khỏi nhà, mười giờ anh đã đón thân thích nhà họ Kiều đưa đến chỗ tiệm cơm. Mười giờ rưỡi Kiều Hoa mới đi tới tiệm cơm quốc doanh, vừa lúc mấy người họ hàng cũng mới tới không lâu.
Chị dâu Ngưu Xảo Lệ vừa thấy cô, đã khoa trương hét chói tai.
“Trời ạ! Đây là em chồng?”
Chị ta nhanh chóng chạy đến kéo Kiều Quốc Bân, “Quốc Bân, anh xem! Anh xem, đây là em gái anh à?”
Kiều Quốc Bân cùng cha Kiều đang ở cửa chơi với cái xe đẩy ba bánh, trên xe đẩy có hai cái rương gỗ, đây là chuẩn bị để lát nữa ăn tiệc xong thì sẽ đưa cho Từ Sơn Tùng mang về nhà. Anh ấy nghe như vậy thì ngẩng đầu lên, Kiều Quốc Bân không tin vào mắt mình, anh ấy dụi dụi mắt mấy lần.
“Em gái? Sao nay em khác quá vậy!”
“Kiều Hoa?” Cha Kiều chần chờ hô tên con gái út.
Rõ ràng vẫn là đôi mắt đó, cái mũi đó, cái miệng đó, nhưng sao lại có cảm giác rất thu hút ánh nhìn của người khác?
“Cô cô! Cô Cô!” Kiều Mẫn Quyên hưng phấn chạy đến bên cạnh Kiều Hoa muốn ôm cô, nhưng đã bị bạn nhỏ Kiều Minh nhanh chóng ôm lấy trước.
“Hôm nay cô thật đẹp quá đi mất!” Cô bé hưng phấn mà nhảy nhót.
Kiều Hoa một tay ôm con trai, một tay xoa đầu cháu gái, “Hôm nay, Mẫn Quyên cũng rất đẹp, đây là áo bông có hoa nhỏ mới mua sao. Thật đẹp nha, là mẹ mua cho cháu sao?”
Kiều Mẫn Quyên lắc lắc đầu, chỉ vào phía sau, “Là ba mua cho cháu!”
Vì hôm nay lên thành phố ăn tiệc mừng, mấy ngày hôm trước Kiều Quốc Bân đã cố ý mang cô bé đi lên trấn mua quần áo mới. Mẹ cô bé nói chỉ cần mua quần áo, không cần mua áo bông, nhưng mà ba vẫn mua cho cô bé, chính vì vậy mà về nhà đã bị mẹ mắng cho một trận. Mẹ còn nói là năm nay sẽ không mua đồ mới cho cô bé, cái áo bông này xem như là đồ tết rồi.