Từ Sơn Tùng liếc xéo Lý Hồng Quân, anh tự mình ăn cơm, không để ý đến anh ta.
Nhưng Lý Hồng Quân thực sự thèm nha, anh ta ép buộc bản thân nhìn đi chỗ khác. Nhưng hai người dọn sạp cùng một chỗ, gió đông thổi qua, khắp nơi đều tràn ngập mùi thơm của thịt.
Lý Hồng Quân không thể chịu đựng con tra tấn này nữa, anh ta đứng lên, vội vàng nói: “Em dâu, em giúp anh trông hàng một chút, anh ra ngoài mua chén hoành thánh nha. Anh đói muốn chết!”
Kiều Hoa cười cười, “Dạ được, anh đi đi.”
Lý Hồng Quân không mua hoành thánh về, anh ta ngồi ở tiệm ăn trong chốc lát. Sạp hàng không đủ ghế, chỉ đủ ghế cho người lớn ngồi, trẻ con không ngồi được. Nhân lúc chưa có khách, Kiều Hoa đem quầy hàng giao cho Từ Sơn Tùng, sau đó cô nắm tay con trai, dẫn cậu nhóc đi dạo một vòng xem thử. Một hồi đi dạo, hai mẹ con dừng ở quầy bánh chiên, cô mua cho Kiều Minh một xiên hồ lô ngào đường, cậu nhóc ăn xong miệng cũng tèm hem nhưng cực kỳ thỏa mãn.
Rảnh rỗi không có việc gì, bệnh nghề nghiệp của Kiều Hoa lại nổi lên. Cô đem sạp hàng trang sức của Từ Sơn Tùng sắp xếp lại một lược. Trước đó, tuy rằng mấy món trang sức được anh sắp xếp chỉnh tề nhưng lại vì màu sắc quá đa dạng lại để hỗn độn nên nhìn không có đẹp mắt.
Sau một hồi sắp xếp, cô xếp mấy món trang sức thành từ nhỏ đến lớn, từ đơn giản đến phức tạp, từ tông màu ấm đến tông màu lạnh, mỗi món trang sức đều được xếp thẳng hàng ngay lối. Chỉ trông thoáng chốc, sạp hàng của Từ Sơn Tùng liền có sự thay đổi lớn, một đống trang sức được xếp một cách khoa học, nhìn vào cực kỳ hút mắt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, đều nhận ra sự thay đổi này, nhưng lại giống như cái gì cũng không thay đổi. Rõ ràng vẫn là mấy món trang sức giống vậy, chỉ là sắp xếp lai một lượt, kết quả là từ một sạp vỉa hè thành công trở mình thành quầy hàng cao cấp của thành phố lớn!
Cái này kêu là gì? Cái này gọi là: Thay đổi nhỏ, chuyển biến to!
Lý Hồng Quân ăn hoành thánh trở về, sạp hàng đã được cải tạo xong trước sự ngạc nhiên của Từ Sơn Tùng.
“Sạp này của cậu sao lại khác quá vậy?” Không phải anh ta chỉ ăn có chén hoành thánh thôi sao, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Kiều Hoa cười hỏi Lý Hồng Quân: “Anh không phát hiện ra, mấy món đồ trang sức này nhìn thuận mắt hơn sao?”
Lý Hồng Quân buồn bức vỗ ót mình mấy cái, “Hình như là có một chút, cảm giác nhìn đẹp hơn. Còn có…..cao cấp hơn?”
“Em mới xếp lại lần nữa, ban nãy, mấy món này xếp lộn xộn quá. Thế nào, đẹp đúng không?”
“Thì ra là em sắp xếp lại một lần nữa a.” Lý Hồng Quân lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
“Cao kiến! Thật sự là cao kiến! Cũng chỉ có nữ đồng chí mới cẩn thận như vậy a! Thật sự rất đẹp mắt, anh là đàn ông con trai mà còn muốn mua!”
Trong mắt Từ Sơn Tùng lóe lên tia kinh diễm, “Trước đây không cảm thấy, nhưng mà xếp như vậy thực sự rất hút mắt.”
Thời học đại học, Kiều Hoa là sinh viên mỹ thuật, cô thông qua thi năng khiếu mà đậu vào học viện mỹ thuật. Tuy rằng, chuyên ngành cô học là thiết kế trang phục, nhưng đối với nghệ thuật sắp xếp, bài chỉ đồ dùng, hay sắp xếp cửa hàng đối với cô mà nói, chỉ là nhiệm vụ nhỏ trong của trò chơi, không có gì khó khăn.
“Làm buôn bán, cái quan trọng nhất là thu hút khách hàng từ cái nhìn đầu tiên, mấy chi tiết nhỏ này cũng chính là chi tiết mấu chốt quyết định thành hay bại.” Hai nam nhân đều cực kỳ tán đồng với lời này của cô.
“Nhìn không ra nha, đồng chí Kiều Hoa lại có đầu óc kinh doanh nha. Tới tới, sạp vớ của anh cũng sắp xếp lung tung, em xem giúp anh nên bày biện như thế nào cho hợp lí?”
Lý Hồng Quân đem ghế của mình đưa cho Kiều Hoa, anh ta đứng bên cạnh nhìn Kiều Hoa bày biện. Động tác của cô rất nhanh, cả quá trình đều như nước chảy mây trôi, một chút do dự cũng không có. Chỉ trong chốc lát, cô đã bày trí xong.
Cậu nhóc Kiều Minh cũng ghé lên mặt bàn mà nhìn chằm chằm động tác của mẹ, miệng vì quá kinh ngạc mà đã há to thành chữ “O”
“Vớ hoa xinh đẹp thì cho thành bông hoa!”
Kiều Hoa không ngừng đem mấy đôi vớ nữ dựa theo màu sắc mà phân loại, cô còn xếp chúng thành hình bông hoa nhỏ. Bạn nhỏ Kiều Minh ngồi bên cạnh ngạc nhiên không thôi, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra được hiệu quả của việc xếp lại của hàng.
“Thật vi diệu a. Sơn Tùng, cậu đây là cưới vợ kiểu gì.”
Từ Sơn Tùng đá nhẹ chân anh ta một cái, “Vợ kiểu gì?”
Lý Hồng Quân cười hắc hắc gãi đầu, “Cưới được một cô vợ tốt! Một cô vợ thông minh!”
Tiện đà, anh ta giơ ngón cái lên, “Em dâu, em là số một!”
Việc này đã đem thành kiến việc chưa kết hôn mà có con của Lý Hồng Quân với Kiều Hoa tan thành mây khói, trong chớp mắt, anh ta đã chuyển sang chế độ sùng bái.
Mười hai giờ, chuông tan học của trường trung học Lê An vang lên, học sinh trong trường như đám ong vỡ tổ mà ùa ra khỏi cổng trường.
Học sinh của trường đại bộ phận đều là người dân xung quanh đây, nên đi học về cần phải đi qua ngõ nhỏ này, khách hàng cũng dần nhiều lên.
So sánh với trước đâu, hiển nhiên, sạp hàng của Từ Sơn Tùng hút khác hơn gấp hai lần. Các bạn học sinh bị sự sang trọng và đẹp mặt của sạp hàng thu hút đứng lại thưởng thức.
Có người cầm lấy món đồ trong sức thử xem, bạn học bên cạnh gật đầu thì liền nhanh chóng thanh toán, bạn học lắc đầu thì liền bỏ xuống.
Mấy chủ sạp cũng nhiệt tình thét to kêu gọi khách hàng, Lý Hồng Quân cũng không ngoại lệ, anh ta cầm vớ lên chào hàng, “Tới tới tới! Vớ nữ, vớ nữ đây! Kiểu dáng mới nhất đây! Bao đẹp, bao chất lượng! Kéo cũng không giản đây! Mọi người đến xem, đến xem!”
Từ Sơn Tùng lại ôn nhu giới thiệu sản phẩm, “Bạn học, đây là mẫu kẹp pha lê mới ra, thích thì có thể thử một chút.”
“Đồng chí, đây là móc treo thủy tinh, có thể treo trên cặp sách làm đồ trang trí. Đồng chí gắn thử vào mà xem.
“......”