Xuyên Không Qua Gặp Chân Tình

Chương 9-9




_Trương Dạ Yến dùng hết sức mình có để chạy, nàng nghĩ phải chạy càng xa càng tốt, mặt dù chạy đã xa, nhưng chân thì làm sao chạy bằng xe ngựa chứ, không bao lâu thì bọn hắc y nhân cũng đã đuổi theo kịp nàng, một tên la lớn, đứng lại cho ta! con tiện nhân kia,khi xe ngựa chạy đến gần thì bốn tên phóng khỏi xe ngựa, đứng trước mặt Dạ Yến nói lớn, còn muốn chạy sao?ngoan ngoãn theo chúng ta về, nếu không đừng có trách sao chúng ta không thương hoa tiếc ngọc.

_Trương Dạ Yến mắt phượng trợn trừng nhìn bọn chúng, đừng mơ ta theo các ngươi nàng khẻ nhếch môi nói, được lên anh em, dứt lời một tên vương tay định chụp bả vai Dạ Yến để bắt nàng, Dạ Yến nhanh hơn né sang bên, tung cú đá vào ngực,làm tên hắc y nhân té ra xa,từ bên phải một cú đấm hướng mặt nàng đánh tới,Dạ Yến chụp được cánh tay tên đó bẻ ngược... rắc...tiếng xương kêu lớn, tên hắc y nhân ôm tay gào thét, bất chợt phía sau một cú đá bất ngờ, trúng lưng cú đá này của người luyện võ công nhiều năm, nên rất có lực...phụt... máu từ miệng Dạ Yến phun ra,nàng mất thăng bằng té về phía trước, nhưng cũng kịp đứng lên, thủ thế đánh tiếp với tên y nhân vừa đá mình,nàng dùng hết những gì mình được học khi là đặc cảnh, thế trận lúc này cũng coi là cân bằng, nhưng bất ngờ tên hắc y nhân phóng người hắn lên cao,từ trên hắn chỉa mũi kiếm xoay tròn hướng đỉnh đầu Dạ Yến đâm xuống, khi nàng nhìn ra Dạ Yến chỉ kịp né đầu qua, mũi kiếm trượt xuống đâm vào xương quai xanh của nàng, cố gắng chịu đau,tay nàng rút từ dưới chân ra cây chủy thủ, hướng tay đang cầm kiếm của tên y nhân chém. Phụt...trúng ngay gân tay máu phun như vòi nước hỏng, hắn đau đớn chân vung lên đá một cước vào Dạ Yến, mai sao nàng nhanh chân nhảy sang bên né được.

_ Trương Dạ Yến không ngờ còn lại một tên, nãy giờ hắn không đánh, trong lúc này hắn cầm trên tay chủy thủ hướng nàng vừa né đứng mà phóng tới, Dạ Yến nghiên người né được, nhưng một cây khác liền theo sao lao đến trước mặt, giờ phút này Dạ Yến đã thấm mệt, và vì vết thương trên quai xanh đang vẫn ra máu, Dạ Yến phản xạ đã chậm hơn, và rồi... phụt... máu từ vết thương trước ngực phải,do cây chủy thủ vừa cấm vào, mắt phượng khẻ nheo vì đau,vừa bị nội thương, và bị cả ngoại thương, nàng không chịu được nữa, miệng lại phún ra một ngụm máu, Dạ Yến lão đão đứng không vững, tên hắc y nhân, thấy nàng như vậy, cười đắc ý bước đến trước mặt nàng, ả tiện nhân này, ta sẽ không giết nguoi,có ngươi,chúng ta mới ép được tướng quân Tước Thiên đầu hàng, ngươi không dể chết đâu.

_Trương Dạ Yến vừa nghe chúng muốn dùng mình để làm khó phu quân nàng, bằng sức lực còn lại, bất ngờ nàng tung một cú đấm vào ngực tên y nhân trước mặt, kèm theo là một cú đá vào yết hầu, một ngụm máu từ họng tên y nhân phung ra,hắn lùi lại ba bước té ngửa ra, một cú đá đó đã lấy đi hết sức của nàng lúc này, nàng té ngồi xuống đất, miệng lại phún ra một ngụm máu, Dạ Yến mắt phượng nhìn xa xăm, miệng khẻ nói phu quân chàng mau tới đi,thiếp nhớ chàng, thiếp mệt lắm rồi Tước Thiên.

Đằng xa tiếng vó ngựa mổi lúc gần hơn, bóng bạch y đã đến mắt hắn nhìn xa thấy được bóng dáng của nàng, người hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm nàng đang nằm dưới đất, chợt một tên y nhân bị thương đã tỉnh dậy, hắn tay cầm kiếm đứng trước người Dạ Yến đưa tay cầm kiếm nhắm ngay tim mà đâm xuống, kiếm gần đến người Da Yến bổng một phi tiêu từ xa phóng đến cây kiếm, đánh văng cây kiếm ra xa,một thân ảnh cao lớn bạch y thi triển khinh công lướt gió đến trước mặt tên y nhân, kiếm đã tước khỏi võ, xẹt một đường ngay cổ tên y nhân đổ gục xuống đất.

_Tước Thiên qùy xuống hai tay hắn ôm nương tử vào lòng,nhìn nàng toàn thân một màu đỏ tươi chói mắt,trên ngực nàng cây chủy thủ vẫn còn cấm,máu vẫn không ngừng chảy ra, Tước Thiên nhanh tay điểm huyệt cầm máu, miệng gào to thê thảm nương tử... nương tử... nàng không được rời xa ta,nàng mở mắt ra nhìn ta đi nương tử.

Bốn hắc y vệ vừa chạy đến nơi mắt thấy muội muội một thân bị thương nặng, máu khắp cả người, lòng đau đớn gọi to,muội muội, hãy tỉnh lại đi, tên nào làm muội ra như vậy, Thanh Uy liếc mắt nhìn năm tên đằng kia,người nào cũng bị thương, hắn giơ kiếm liên đi tới giết từ tên, Tước Thiên vội lên tiếng, chừa lại hai tên để điều tra, ta tin có nội gián, dạ chủ nhân, còn lại giết chặc nhỏ ra,làm buổi tối cho thú rừng.

Đôi mục quang giờ đây đầy xác khí,lấy xe ngựa của bọn chúng đưa nàng hồi phủ cử hai người áp giải chúng về, chửa cho chúng tỉnh lại, từ từ đối đãi với chúng, dạ chủ nhân, Tước Thiên ôm cả người nương tử lên xe ngựa, để đầu nàng dựa vào ngực mình, tay vẫn nắm chặt tay nàng không buông ra,hắn nhìn máu từ vềt thương chảy ra toàn đỏ tươi, chắc chắn là không có độc hắn cũng nhẹ nhõm chút ít, không dám rút chủy thủ ra lúc này, vì bên người không mang theo dược liệu, phải về phủ thôi, nhìn nàng hắn khẻ nói, nàng ráng thêm chút nữa thôi.

Không bao lâu đã về đến kinh thành, giờ đây dòng người dự lễ cũng thưa bớt, Tước Thiên chợt lên tiếng, truyền thái y Kỳ Lôi vào phủ gấp, dạ chủ nhân, Đặng Minh lướt gió thi triển khinh công, hướng phủ vương gia Kỳ Lôi mà đến.xe ngựa đã về tới phủ, chạy thẳng đến khuôn viên chỗ sương phòng của hai người mới dừng lại,

_Tước Thiên bế nàng vào, đặt lên giường lớn, mang nước ấm khăn sạch vào, dạ gia nhân nghe hắn nói lập tức co giò chạy, Tước Thiên nhìn nàng miệng khẻ nói, nương tử nàng đừng bỏ ta mà.