Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 22






Tống Vĩnh Thuần đưa Ái Linh đến tẩm cung trước đây của Lan Phi, mẩu thân hắn.

hắn vẩn thường xuyên đến đây mỗi khi tâm trạng không tốt.

hôm nay hắn cố tình đưa Ái Linh đến đây là để cho mẫu phi hắn nhìn thấy.

hắn đả tìm được một người con gái tốt.

tuy ngoài miệng hắn luôn che dấu tình cảm của mình dành cho cô.

nhưng trong tim hắn đả sớm xác định cùng cô một đời một kiếp rồi.

Chỉ là hắn chưa đủ can đảm để nói lên điều đó với cô.Mõi ngày nhìn thấy cô nghịch ngợm trêu chọc hắn, hắn lại rất vui.

nên cứ thế im lặng mặc cho cô chơi đùa tùy ý.
Cả hai bước vào gian phòng lớn.

trên tường treo một bước tranh nử nhân rất xinh đẹp.nét đẹp hiền từ, thuần khiết.

Ái Linh quay sang hỏi hắn.
- "Đây là mẫu phi của chàng sao?"
Tống Vĩnh Thuần khẻ gật đầu.

hắn vén áo quỳ xuống trước bức tranh.

Ái Linh thấy thế củng quỳ xuống theo.cô nhìn hắn chăm chú.


chẳng biết hắn nghỉ gì mà nhìn bức họa rất lâu.không nói gì nhưng có vẻ tâm trạng hắn đang không tốt lắm.cô nhìn thẳng bức họa nói.
- "Mẩu phi, Con là Liễu Ái Linh.

là thê tử của huynh ấy.

mẩu phi yên tâm.

từ nay con dâu sẻ thay người bảo vệ chàng ấy, yêu thương và chăm sóc chàng ấy cả đời.

người yên tâm nhé."
Ái Linh nói xong cuối gập người xuống hành lể.Tống Vĩnh Thuần từ khi cô cất giọng nói hắn đả quay sang nhìn cô.

khi nghe cô hứa hẹn với mẫu phi mình, hắn bất giác công môi lên cười nhẹ, rồi lại nhìn bức họa thầm nói. Mẫu phi, hôm nay nhi thần đưa thê tử đến ra mắt người.

nàng ấy là một cô nương tốt.giống như mẫu thân vậy.người hãy yên tâm nhé .
- "Điện hạ, người đang nghỉ gì vậy?từ lúc vào đây chàng chẳng nói gì? có chuyện gì không vui, chàng cứ nói với ta.

ta không biết mình có thể làm gì cho chàng nhưng chắc chắn ta sẻ lắng nghe."
- "Không có gì.chỉ là nhớ chút chuyện củ thôi.củng trễ rồi.

hồi phủ thôi."
Tống Vĩnh Thuần đứng dậy nhìn bức họa rồi quay lưng đi.

Ái Linh nhìn theo bóng lưng hắn mà thầm cảm thông." chắc là nhớ mẩu phi rồi."
Cả hai vừa bước ra thì có một thái giám bước đến hành lể.
- "nô tài tham kiến Thuần Vương gia, vương phi.

hoàng thượng đang đợi vương gia ở ngự thư phòng ạ."
- "Đa tạ công công, ta đến ngay."Tống Vĩnh Thuần nói xong quay sang Ái Linh.
- "Nàng đến ngự hoa viên trước mặt đợi ta một lát rồi cùng về."
- " ồ ".
Tống Vĩnh Thuần cùng tên thái giám đi khỏi.

Ái Linh củng thư thả rảo bước đến ngự hoa viên ngắm cảnh.lần đầu đặt chân vào hoàng cung.

cô rất hiếu kì.

cảnh sắc nơi đây rất đẹp, lại mát mẻ.cô bước đến ngôi đình giữa hồ sen nghỉ chân.cô ngồi dựa đầu vào cột đình mắt lim dim thả lõng tâm trạng.cô ước gì cuộc đời cứ bình lặng như thế thì hay biết mấy.Cô ngủ quên lúc nào không biết.

Ái Liên đợi Tống Vĩnh Cơ, chán nản củng lê bước đi dạo không ngờ gặp được Ái Linh ở đây."Đúng là oan gia ngỏ hẹp mà".Ái Liên bước đến bên đình nhìn thấy Ái Linh mắt đang lim dim ngủ. ông trời thật không công bằng mà, ả ta chỉ ngủ thôi mà củng xinh đẹp động lòng người như vậy.

Ái Liên ghen ghét nhìn Ái Linh.
- "Ngươi đả muốn ngủ như vậy thì để ta giúp ngươi có một giấc ngủ lâu một chút nhé.không cần cảm kích ta đâu.

củng đừng trách ta.

lỗi là do ngươi đầu thai nhầm chổ thôi."
Ái Liên nhìn quanh không thấy ai.

ả nhẹn nhàng bước đến đôi mắt ả ta trợn trừng nhìn Ái Linh rất đáng sợ.

rồi đẩy Ái Linh một cái thật mạnh khiến cô lộn nhào xuống hồ.

Ái Linh đang ngủ, mơ thấy mình đang đi qua chiếc cầu thì chợt có cảm giác ai đó đẩy mình.


cô giật mình thì thấy mình đang chìm trong hồ nước."Chuyện gì thế này? sao mình lại dưới hồ nước chứ?" Cô sặc sụa vì ngộp nước.

đang định nín thở để bơi lên.

chợt đầu cô đau như búa bổ.

bao nhiêu kí ức hiện về.
- "Đồ phế vật ngu ngốc.

phủ thừa tướng này đúng là xui xẻo mới gặp phải ngươi."
- "Đại tỷ ngốc của ta ơi.

đại điện hạ đương nhiên là không thích nử nhân tầm thường rồi.

ngày ấy thích nử nhân trang điểm lộng lẩy.

y phục màu thật tươi và chói mắt.

như thế người mới chú ý.

dung mạo của tỷ tầm thường thế này điện hạ sả không thích đâu.

để ta trang điểm cho tỷ thật đẹp.

mỗi khi gặp đại điện hạ tỷ phải làm đúng theo lời muội.

nhất định điện hạ sẻ thích tỳ thôi."
......
- "Kế mẩu đừng đánh Linh nhi.

Linh nhi đau lắm.

Linh nhi sẻ ngoan mà."
Tô Yên Hà vừa đánh vừa chửi.

Ái Linh thì khóc lóc xin tha mà chẳng dám phản kháng....
...
- "Tiện nhân ngu ngốc, ngươi nghỉ ta một lòng giúp ngươi có được đại điện hạ sao?đại điện hạ phải là của ta.

chàng ấy sẻ thuộc về ta.

ngươi chỉ là vật lót đường cho ta thôi.

bây giờ thì đi chết đi...ha ha ha".

Ái Liên đẩy cô xuống hồ.
....
Ái Linh ôm đầu đau đớn.

đây là kí ức của bản thể sao?thì ra mẩu tử bọn họ ác độc như vậy.không xong rồi, cô lại bị ngạt nước không còn sức để bơi lên nửa.

chẳng lẻ số ta lại phải chết nửa ư.

không được, ta không thể chết.


Chợt có một vòng tay ôm lấy cô rồi đưa cô lên khỏi mặt nước.Cô cứ ngở là Tống Vĩnh Thuần, nhưng không.

là Tống Vĩnh Cơ.

Vì sao hắn lại cứu cô.

chẳng phải hắn chán ghét cô sao?Ái Linh dần mất ý thức rồi ngất đi.
Tống Vĩnh Thuần đang trò chuyện cùng hoàng thượng.

thái giám chạy vào báo.
- "Tâu hoàng thượng, Thuần Vương phi rơi xuống hồ rối ạ!"
Tống Vĩnh Thuần hoảng hốt làm rơi tách trà, vội vã chạy đến ngự hoa viên.

lúc hắn đến Tống Vĩnh Cơ vừa đưa Ái Linh đặt lên bờ.

cô đả ngất đi.

Tống Vĩnh Thuần chạy đến đẩy Tống Vĩnh Cơ ra.

hắn ôm cô lên gọi cô thật lớn nhưng cô không trả lời.

hắn hoảng hốt tột cùng.
- "Thái y, thái y đâu? mau truyền thái y....!Linh nhi, nàng mở mắt ra nhìn ta đi.

Linh nhi."
Tống Vĩnh Cơ đưa mắt liếc nhìn Ái Liên như muốn giết người.Ái Liên nhận thấy ánh mắt của Tống Vĩnh Cơ bổng cơ thể chợt không rét mà rung.cô đả nhìn kỉ, rỏ ràng là không có ai cô mới ra tay.

không hiểu Tống Vĩnh Cơ đến từ lúc nào mà đả kịp thời cứu được ả ta.

thật tứt chết mà.
Ái Linh được Vĩnh Thuần ôm lên thì chợt nôn ra một lượng nước khá nhiều lúc nảy nuốt phải khi rơi xuống hồ.

Cô ho sặc sụa rồi dần mở mắt ra.Tống Vĩnh Thuần mừng rở gọi.
- "Linh nhi, nàng tỉnh rồi.

nàng dọa ta sợ quá đấy."
Ái Linh đưa tay lên lau giọt nước mắt nam nhan đang lăn, gượng cười nói.
- "Ngoan, đừng khóc.

ta không sao đâu.

ta còn phải bảo vệ phu quân.

không dể chết thế đâu.".