Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Chương 60-5: Ngoại Truyện Khắc Ly: Kết Thúc.




Sơn Vũ Đài, nơi thường để các quan võ hoặc binh lính luyện võ. Chỉ có các quan dạy võ cho Gia Ly đứng quan sát, họ đều ở đây là đề phòng có bất trắc sẽ hộ giá kịp thời nhưng chỉ có vài ba người và họ phải giữ kín tuyệt đối bí mật Gia Ly tập luyện bằng cách tử chiến.. Những kẻ đấu với Gia Ly đều là những tên phạm tội bị tống giam vào ngục tù nên khá nguy hiểm.
- Ha.. Đúng là rất có khí chất, nếu ngươi không phạm tội chết thì hẳn bây giờ đã có thể làm thị vệ.
Gia Ly vừa nói vừa rút thanh kiếm nhuốm đầy máu đang đâm xuyên cổ của một người ra, kẻ mà vừa được khen cũng không còn sống để nghe được những lời đó nữa. Còn một tên thì bị khoá sắt tay chân nên chỉ biết cúi đầu van lạy vương hậu tha mạng cho mình.
- Vương hậu khai ân, vương hậu khai ân.. hạ nhân vốn không phạm tội chết, xin vương hậu khai ân.. chỉ vài tuần trăng nữa hạ nhân sẽ được thả.. hạ nhân xin người nhủ lòng từ bi.
Gia Ly hầu như không quan tâm dù chỉ một chút hoặc do dự như lúc đầu, cậu để kiếm lại trên giá rồi xé một đoạn dài chiếc khăn trắng quấn quanh lòng bàn tay của mình, cậu cầm kiếm nhiều đến mức chai sạn và có nhiều vết cắt, đỏ ửng và rỉ máu. Nhưng như vậy vẫn không dừng lại, cậu luôn cảm thấy không đủ.
- Ngươi biết vì sao ta lại thích đối chiến với tù nhân không? Vì những kẻ "Tham sinh uý tử" như ngươi đều là những kẻ thú vị nhất.
Cậu đẩy giá đựng vũ khí ngã xuống trước hắn khiến hắn giật mình run rẩy. Quân lính cũng tháo còng sắt ra cho hắn.
- Nếu ngươi đánh thắng ta, làm ta bị thương.. hoặc giết được ta.
Gia Ly cong môi cười kiều mị.
- Ngươi sẽ được sống, còn ngược lại thì hiểu rồi?
Đúng là chỉ khi con người bị đẩy đến đường cùng thì lúc đó sự khao khát được sống sẽ trỗi dậy mạnh mẽ nhất, Gia Ly muốn bức những người đó đến được tận cùng bản chất thật của con người và xem họ mạnh đến mức nào. Sẽ xem thử bản thân đã đủ để xuất chiến hay chưa. Hắn nghe lời cậu nói như ma quỷ chuốc mật bên tai, cầm lấy đao và lao như điên đến chém Gia Ly không dừng một khắc nào. Nhưng cuối cùng cái kết cho hắn vẫn là chết dưới tay Gia Ly, cậu cầm kiếm không bao lâu đã có thể thành thục như vậy quả là nhân tài. Chỉ là giết người không run tay thế này thì có chút.. đáng sợ. Thể lực của Gia Ly cũng không cho phép để có thể trụ hơn một canh giờ nên nếu có xuất chinh đánh trận thì không khả thi, cậu hoàn toàn có thể gục hoặc bị giết nếu dám liều mình. Nhân cách xấu của Gia Ly luôn tự trách bản thân cậu tại sao quá yếu ớt, nên chắc chỉ có thể dùng mưu trí nhiều hơn võ.
Hôm nay Đông Ấn khí trời không tốt, dạo chỉ chuyển sắc âm u đến mức nhiều người chỉ có thể đóng cửa ở yên trong nhà nhưng lại không có mưa, trong hoàng cung chợt yên tĩnh đến lạ thường, nếu bình thường thì vào những ngày thế này Gia Ly hay triệu nhiều người đến, nghe kể những câu chuyện ly kì mà họ từng được nghe khi còn nhỏ. Cậu luôn tò mò về những điều bên ngoài hoàng cung, nhưng giờ lại không còn nữa. Trên con đường đến cổng thành ở Ngọ Môn, cậu điềm tĩnh từng bước một đi lên bậc thang tới nơi mà vương thượng đã từng đưa cậu đến. Gia Ly phóng mắt nhìn xa xăm chăm chú tìm ra từng cảnh vật dưới lớp sương mờ dày đặc, không hề có ý định làm gì mà chỉ ngắm nhìn.
- Trẫm không thể ngờ được rằng một ngày có kẻ có thể gọi trẫm đi tìm thay vì tự thân tìm đến.
Trông rõ vương thượng dù có yêu cậu thế nào nhưng việc phạm thượng thế này cũng dám làm thì ngài đương nhiên phải giận. Chẳng ai trên đời này lại dám truyền thái giám mời vương thượng tự đi tìm mình cả. Và ngay cả khi đã gặp ngài rồi vẫn không thi lễ.. Rốt cuộc Gia Ly đang là thái độ gì chứ?
- Vương thượng.. Ngài từng ở đây hỏi thần thiếp rằng Đông Ấn trông như thế nào, thật sự thì có gì không hài lòng? Mấy nghìn dặm sông núi, các nước chư hầu đều phải kính nể binh quyền của Đông Triều này.
"Thần thiếp?" Khắc Hoàng khựng người, Gia Ly chưa từng dùng xưng hô này kể từ lúc được phong hậu. Cậu luôn bảo rằng ngôi xưng này là của nữ nhân, cậu thì không phải nên cầu xin vương thượng để cậu cách xưng khác. Hình như người đang đứng trước mặt ngài.. Đang trở thành "loại người" mà trước đây chính cậu từng tự nói rằng sẽ không bao giờ trở thành.
- Bây giờ nhìn ngẫm lại.. Đông Ấn đúng thực quá nhỏ bé.
Cậu đưa tay mình lên khoảng không rồi bao trọn lại như muốn nắm tất cả thiên hạ trong tay, ánh mắt sắc lạnh của cậu bén lên, khao khát tận cùng sự quyền lực dâng tràn trong đáy mắt.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Khắc Hoàng khá ngạc nhiên, mỗi một lời nói đều chắc như đinh đóng cột, không chút nào là có vẻ lưỡng lự. Ngài chỉ biết lặng thinh nhìn một vương hậu mà chỉ có trong tưởng tượng mới có thể nghĩ ra được.
- Chỉ mấy nghìn dặm là đủ sao? Tửu Thành Hà, Lục Đại Hầu, Tứ Đại Kim Giang.. Thần muốn tất cả các nước chư hầu, tất cả.. kể cả Đông Hoàng.
Mỗi một lời cậu nói đều có uy quyền đến mức người nghe liền có thể nghĩ ra hoạt cảnh Bát Đại lãnh chúa các nước chư hầu đều quỳ dưới chân đồng thuận gọi cậu là "Vương" dù rằng những nơi cậu vừa nêu ra không hề khả thi để có thể chiếm được, nó cách xa Đông Ấn muôn trùng. Ngoài Tứ Đại Kim Giang là tứ thành trì kiên cố, những lãnh chúa ở đó không dễ khuất phục vì họ đều yêu thương dân chúng, việc khởi chiến gây ra biển máu đau thương này họ đảm bảo thà chết cũng không chấp thuận. Tiếp đến là Đông Hoàng, không phải giải thích vì đế quốc vào thời này chỉ có duy nhất Đông Ấn và Đông Hoàng là hùng mạnh nhất, thật sự có thể đơn giản muốn lật đổ là được sao? Lục Đại Hầu và Tửu Thành Hà nằm ngoài kiểm soát vì muốn đến đó phải qua một con biển, vô cùng khó khăn để gây chiến, mà nếu có thì phải thủ sẵn một nguồn binh lực hơn nghìn vạn và tàu thuyền để có thể chiến ở địa hải này.
Vừa nghe xong những điều cậu mong muốn, Khắc Hoàng chậm chạp tiến đến, nâng môi cậu lên và nhẹ nhàng yêu thương phiến môi nhỏ, ngài luôn giữ sự yêu thương vô độ này dành cho cậu dù rằng có còn là chính bản thân mình là Gia Ly ngài yêu từ lúc đầu hay không nữa.
- Chỉ cần là em muốn.. Ta tất cả, đều dâng tặng cho em.
Những lời ngài vừa đáp, chính là có thể đem cả ngai vàng này để Gia Ly ngồi. Cậu liền bật cười hôn đáp ngài, bây giờ không còn chỉ đơn giản là cai trị một đế quốc, mà cả thiên hạ đều phải là của cậu. Gia Ly bắt đầu từ bỏ học chữ, ngày ngày luyện võ nhiều hơn, cả việc cậu giết người trong lúc luyện võ cũng không giấu Khắc Hoàng nữa. Mục Linh sau khi biết được sự thay đổi của Gia Ly, nàng luôn ở trước tiền triều quỳ gối thỉnh xin vương thượng ngăn cản cậu. Nhưng thật sự quá khó, Khắc Hoàng bắt đầu tham gia chinh chiến mở rộng lãnh thổ Đông Ấn từ thời chỉ là thiếu niên. Cái sự gọi là thoả mãn khi chinh chiến toàn thắng ăn sâu vào huyết mạch của ngài, đến cả Gia Ly bây giờ cũng chung một tư tưởng thì còn gì đáng mừng hơn?
Đối với Mục Linh thì lại khác, vì.. chính tay nàng sắp khiến trăm vạn sinh mạng vô tội phải chết oan uổng.. Nàng thật sự sai rồi, trời mưa nặng hạt vô cùng nhưng Mục Linh vẫn quỳ mà không hề di chuyển dù cho có kiệt sức, người hầu bên cạnh nàng khóc không ngừng cầu xin Mục Linh hãy nghỉ dù chỉ một chút, vì nếu như thế này nàng sẽ không chịu được mất.
- Thần nữ.. thần khẩn xin người, đừng quỳ nữa. Người đã quỳ ở đây hơn ba ngày rồi. Người thật sự sẽ kiệt sức mất.
Mục Linh ngước mặt, mặc cho mưa rơi liên tục đau rát da thịt.
- Ngươi.. có nghe gì không?
Người hầu nhìn xung quanh nhưng không có một ai, cũng không nghe ra gì ngoài tiếng mưa róc rách.
Riêng Mục Linh thì.. nàng nghe vô vạn lời ai oán, cả trăm tay máu từ dưới mặt đất trồi lên nắm lấy cả cơ thể nàng nặng trĩu như muốn lôi nàng xuống tận cùng hoàng tuyền. Họ than khóc, họ nguyền rủa. Họ muốn xé nát từng mảnh linh hồn của Mục Linh, tiếng ồn không hề có hồi kết và từ từ thành thanh âm chói tai khó nghe.
Bỗng.. có ai đó đi đến trước mặt nàng, đưa ô lên để che mưa, Mục Linh có chút ngạc nhiên khi nhận ra long bào hoàng kim. Vuốt mặt để trôi bớt nước và nhìn rõ thì đúng thực là vương thượng, phía sau có Yên Chi đang đứng nhìn.. trên trán nàng đang chảy khá nhiều máu và đỏ bầm lên, kẻ ngốc cũng có thể biết được rằng chắc chắn Yên Chi đã dập đầu cầu xin vương thượng chấp thuận gặp Mục Linh.
- Vương thượng, vương thượng vạn tuế vạn..
- Miễn lễ, trẫm không phải không biết điều nàng thỉnh cầu. Ta thật sự đã suy xét, nhưng vương hậu không hề muốn thay đổi, việc này không chỉ có thể riêng ta muốn.
Mục Linh nghiến răng, gì mà không thể riêng ta quyết được? Rõ là ngài cũng mong chuyện đó xảy ra nên đây chỉ là lời an ủi nàng.
- Không phải ngài không thể! Mà chính tham vọng của y luôn là mong muốn của ngài. Chỉ nghĩ đến một Thành mà ngài đi qua, có thể lấy bao nhiêu mạng sống ngài không một chút thương tiếc sao? Hay thật sự đó cũng là một thoả mãn của ngài?
Mục Linh tức giận không để ý lời nói của mình, không khác nào đang trách Khắc Hoàng là một hôn quân, nô tì hầu cạnh nàng run rẩy lo sợ nàng sẽ bị trừng phạt nên nắm giữ chặt tay Mục Linh không rời, sắc mặt của Khắc Hoàng cũng dần sa sầm xuống rất đáng sợ.
- Chỉ vì không muốn nhìn ngài đau khổ, không dám nhìn ngài cô đơn, thần đánh đổi cả mệnh của mình mà thay đổi duyên tiền định, để rồi đổi lại được gì? Một kẻ nhu nhược dần bị tha hoá thành hôn quân?
Lời nàng vừa nói khiến binh lính phía sau kích động, họ như đang muốn ngay lập tức đem nàng đi hành hình nhưng Khắc Hoàng lại đưa tay cản lại.
- Thần xin người, thần dập đầu cầu xin người.. không thể khởi chiến.. thật sự thương vong sẽ nhiều vô số kể, xin người nhìn về đại cuộc. Đông Ấn đã đủ hùng mạnh rồi.. vương hậu đang dần biến người thành hôn quân muôn đời bị căm ghét, người đành lòng thật sao?
Mục Linh sau đó lại dập đầu xuống đất, run rẩy khóc nấc, cứ cúi người dưới chân ngài. Chợt có tiếng cười và tiếng vỗ tay từ đằng xa đi đến, Gia Ly thích thú cảnh tượng trước mắt mà híp mi cười mãi, không nói được nên lời.
- Ha.. Xích Hoạ Mục Linh ơi là Xích Hoạ Mục Linh, thần nữ được vạn dân Đông Ấn kính trọng lại đang mưu đồ làm phản sao?
- Làm phản..? Ngăn người khởi chiến gây ra thương đau thì là làm phản? - Mục Linh nắm chặt tay kiềm xuống những lời nghịch thượng không muốn nói ra tiếp theo.
- Có điều gì là không tốt? Kẻ dưới sự cai trị của vương thượng không ai là không có cuộc sống an nhàn và đầy đủ sao? Chỉ là đem sự êm ấm đó ban rộng ra thêm cho người khác thôi. Ý muốn tốt từ vương thượng ngươi lại nhất mực ngăn cản thì không phải là đang làm phản?
Gia Ly cười khẽ rồi cúi đến gần tai của Mục Linh nói khẽ.
-  Đừng nghĩ ta không biết rằng ngươi luôn muốn được vương thượng ôm ngươi. Thế nào? Có muốn ta nhường nhịn một chút, ban cho ngươi một ân huệ không?
Mục Linh như chết chân ra đấy, đến mấy giây sau mới nhận ra được hết ý của Gia Ly. Nàng kích động đến mức đẩy mạnh cậu ra và định tấn công cậu ngay, Gia Ly có thể tuỳ tiện hạ nhục nàng. Chỉ đừng nghĩ vương thượng có thể dễ dãi trao yêu thương cho kẻ khác, với bất cứ ai theo ý muốn của cậu.
-  ĐỪNG KHINH THƯỜNG YÊU THƯƠNG CỦA VƯƠNG THƯỢNG DÀNH CHO NGƯƠI!!
Người hầu chưa kịp làm gì thì vương thượng ngay đó đã kịp đỡ Gia Ly không để cậu phải ngã, còn nắm siết lấy cổ tay Mục Linh. Nhìn vào gương mặt đau khổ đang trực chờ tan vỡ của nàng, ngài không thể xuống tay được.
- Vương thượng.. - Mục Linh nheo khoé mắt, run rẩy nói.
- Gia Ly, em có đau ở đâu không?
Tuyệt tình thay, cả một lần Khắc Hoàng cũng không nhìn đến Mục Linh, ngài chỉ chăm chú dò xét trên dưới liệu Gia Ly có bị thương ở đâu hay không nhưng.. người đau nhất hiện tại đang là ai chứ? Mục Linh rũ mắt nhìn xuống đất, mọi điều ngọt ngào và ấm áp đã từng với Khắc Hoàng đều bị nước mưa cuốn trôi hết.
-  Đưa thần nữ trở về Đền, cấm không để y rời nửa bước cho đến khi y hối lỗi.
Gia Ly đưa mắt nhìn biểu hiện không đành lòng trừng phạt Mục Linh của Khắc Hoàng, cậu có chút khó chịu nhưng lại không nói ra. Khắc Hoàng đỡ cậu trở về nơi có thể thay y phục vì cứ tiếp tục ở ngoài mưa sẽ làm cậu bệnh mất.
- Liệu ngài có thể trả lời thần.. giữa một người cả đời vì ngài mà sống, quan trọng của ngài hơn bản thân.. Và một người chỉ vì quên đi quá khứ mới chấp nhận ở cạnh ngài.. người như vậy trong lòng ngài.. không có chút trân trọng nào hay sao?
Lời nói của Mục Linh trước khi đi khiến cho Khắc Hoàng đoạn dừng lại.
- Vương thượng. - Gia Ly ngước nhìn lên ngài.
Khắc Hoàng trong lòng trước giờ chỉ có Gia Ly, càng ngày chỉ càng yêu sâu đậm hơn. Nhưng tại sao câu hỏi của Mục Linh lại khiến ngài nặng lòng?
- Chúng ta đi. - Khắc Hoàng hôn lên trán Gia Ly.
Sau ngày hôm đó.
Mục Linh treo cổ tự vẫn tại Đền, treo cổ được xem là đại hình với nữ nhân, vì khi bị nghẹt khí thì gương mặt sẽ biến dạng, đến cả lúc chết lại càng xấu xí đến mức không ai có thể bình tĩnh nhìn được. Nàng biết bản thân chết là quá đơn giản với những tội mình đã gây ra, cũng biết chết rồi thì cũng không có người đến tìm mình lần cuối.
Bao nhiêu lưu luyến một đời của nàng.. cuối cùng có thể kết thúc rồi..
________
"Truyền trong quyển Kinh Lạp Đông Vương thứ tư có ghi chép, triều Hoàng phương Đông sụp đổ hoàn toàn bởi sự phản bội khế hoàng từ Đông Ấn. Vương Hậu là người khởi chiến khiến vạn ngàn sinh mạng chìm trong biển máu, ai oán thấu trời cao. Hắn đăng cơ lấy danh Lưu Thế Tôn, chinh chiến khắp nơi khiến các nước ngoại bang khuất phục. Hắn liên kết tất cả trở thành cường quốc hùng mạnh, một bạo quân tài giỏi nhưng tàn độc nhất lịch sử."
Trong khoảng thời gian này có ba sự kiện chính xảy ra, như đã nói. Tứ Đại Kim Giang là bốn nước chư hầu có nguồn binh lực tốt, hai trong bốn đã quy thuận Đông Ấn vì sợ rằng nước mình sẽ xảy ra thương vong. Còn hai nơi còn lại đều là người yêu nước thương dân nên nhất mực từ chối Gia Ly. Nhưng tình cờ một lần xuất cung thì Gia Ly gặp trưởng nam duy nhất của vị Lãnh Chúa Tam Giang trong Tứ Đại Kim Giang. Người đó tên Trữ Lộ Quân, Gia Ly đã vờ rằng bản thân là người hầu trong hoàng cung nên phải quay về, còn hắn thì lưu luyến Gia Ly đến mức tương tư.
Từ đó khiến hắn thỉnh thoảng lại vào hoàng cung Đông Ấn lấy cớ là giao hữu để tìm Gia Ly. Khắc Hoàng biết được đương nhiên rất tức giận, nhưng Gia Ly lại bày kế rằng hãy lợi dụng tình cảm của Lộ Quân, và cuối cùng thành là khi Lộ Quân quyết định bày tỏ tình cảm của mình ra, vừa nói được lời yêu thì quân lính đã xông vào bắt giữ y. Còn bị mang danh là giữ ý đồ bất chính mạo phạm Vương Hậu, đây là tội chết. Nên vì muốn giữ mạng tử tôn duy nhất của mình nên Lãnh Chúa Tam Giang chấp thuận quy hàng. Khi biết mình bị lợi dụng theo sự sắp xếp của người mình luôn hứa rằng cả đời sẽ yêu thương chăm sóc, Trữ Lộ Quân không lâu sau đó cũng tự vẫn. Tạo nên hiềm khích muôn đời giữa Tam Giang với Đông Ấn nhưng đã quá muộn để rút quân
_______
Sau khi liên kết đủ tất cả các quân quyền. Gia Ly khởi chiến đến Đông Hoàng, tạo ra trận chiến máu lưu đậm trong sử sách.
_______
Chính tay Gia Ly giết chết Tần Minh.
_______
Dù rằng Gia Ly tàn bạo bao nhiêu, đến cuối cùng khi trở về vòng tay của Khắc Hoàng thì vẫn trở thành người mà ngài yêu nhất, và cũng là người mà cậu yêu nhất cả đời còn lại. Ngồi trên ngai vàng khi đã cảm thấy đủ, Gia Ly mãn nguyện với tất cả mọi thứ và ôm chặt lấy ngài, ôm lấy điều ngọt ngào nhất của đời mình.
Mong ước cả đời của Khắc Hoàng đã thành toàn, bây giờ mỗi một giây phút ngài đều hạnh phúc, đời đời kiếp kiếp này Gia Ly thuộc về ngài.
Đây là viên mãn của họ.
_______
T/g: Chào các nànggg. Lại là mình đây, mình xin lỗi vì đã ra chương muộn nhưng mình đang cố gắng chạy gấp rút để hoàn bộ này. Các bạn đừng nhìn thấy tiêu đề là "Kết Thúc" là tưởng hết rồi nha. Bộ này chưa hoàn đâu, còn đúng 2 chương nữa mới hoàn. Vì thuyền Khắc Ly này là dành cho các bạn sủng nam phụ nên mình mới dành riêng ra ba chương ngoài mạch truyện chính chứ không phải ngoại truyện là hết rồi nhé.
Mình thú thật dạo mình mất đi cảm hứng viết nên mình đã rất muốn drop. Nhưng nghĩ lại mình không thể vì một số thành phần mà huỷ đi công sức chờ đợi của nhiều người nên mình đã cố gắng.
Gặp lại các bạn vào chương sau nha. <3