Diệp
Dương tính toán bản thân đã đến Đại Đường cũng được gần 6 tháng, nhưng vẫn chưa
biết rõ ràng hết mọi chuyện. Điều tra tất cả những đạo quán lớn nhỏ ở Trường
An, Diệp Dương rút ra một kết luận là… Thời cổ đại này rất đặc biệt. Những câu
chuyện xưa về tu đạo thành tiên được truyền tụng ở đây như một thần thoại, Diệp
Dương chỉ mong chờ gặp được cao nhân nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Diệp
Dương mờ mịt. Ngoại trừ việc khi trời sắp giông tố thì ra ngoài đi dạo, Diệp
Dương cũng không biết bản thân nên làm cái gì.
Đưa
nhỏ kia… Sắp sinh ra rồi… Đáng tiếc anh không thể ở bên mẹ con họ… Không biết
có phải là con gái không nhỉ? Anh thật hi vọng nó là một đứa con gái giống Tiểu
Y a…
Nhưng
điều quan trọng hiện nay là làm sao có thể trở về… Cứ chờ đợi thế này sao? Mười
năm, hai mươi năm? Anh chờ không được, thật sự không thể chờ. Có lẽ nên đi tìm
kiếm chút lợi ích nào đó? Nếu tâm hồn đã đi vào một vũng bùn lầy, rút ra thật
không dễ dàng.
Tiểu
Y đã căn dặn phải bình an... Không được vì cái lợi trước mắt… Chẳng qua, anh
đành phải làm vậy.
Ngay
khi Diệp Dương hạ quyết tâm thì thấy một thân ảnh quen thuộc đi đến.
Quách
Hành Chân lớn hơn Diệp Dương mấy tuổi, từ nhỏ đã tu đạo, làm người bình thản.
Diệp Dương cảm thấy hai người họ có khuôn mặt vài phần tương tự, hơn nữa lại có
cảm giác rất quen thuộc, mấy tháng ở chung đã khiến tình cảm của hai người rất
tốt, Quách Hành Chân đối xử với Diệp Dương như em trai khiến Diệp Dương có cảm
giác gia đình ở Đại Đường xa lạ không nơi nương tựa này. Diệp Dương ngơ ngác
chăm chú nhìn vào Quách Hành Chân, cảm thấy càng nhìn càng giống, bắt đầu lan
man đoán rằng không biết Quách Hành Chân có phải là kiếp trước của anh không.
“Diệp
Dương, ngươi nhìn cái gì vậy?” Quách Hành Chân lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của
Diệp Dương.
“A,
không có gì, Hành Chân, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Diệp Dương hoàn hồn.
“Hoàng
hậu lại tới nữa, ngươi vẫn muốn tránh ra ngoài sao? Kỳ thật sao ngươi lại sợ
hoàng hậu như thế, nàng ta chỉ là muốn tới cầu phúc cho đứa nhỏ của nàng thôi
mà.”
“Hành
Chân a, thật ra ta không phải là sợ, ta cũng các ngươi, gặp hai ba lần thì quen
rồi, đặc biệt là ngươi… Nếu ta nhớ không lầm, sáu năm trước ngươi đã đến Thái
Sơn lập bia uyên ương cầu phúc cho Đế Hậu.”
“Những
chuyện này người còn nhớ rõ sao, những người tu đạo như chúng ta sớm đã không
còn gì để coi trọng. Hôm nay ngươi vẫn muốn ra ngoài sao?”
“Không…
Hôm nay ta ở đạo quán, loại chuyện này cũng không thể trốn mãi a.” Sắc mặt Diệp
Dương tái nhợt trả lời, như là đã hạ quyết định gì đó.
“Ân...
Như vậy cũng tốt, ta đi trước chuẩn bị, gặp lại sau.” Quán Hành Chân vội vàng
rời khỏi phòng, bất an đè nén cõi lòng… Diệp Dương, ngươi muốn gặp mặt Võ hậu
sao?