Xuyên Không Kì Cục Truyện

Chương 41: Lộ mặt




Hạ Nữ Linh nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt đó thì giật mình quay lưng lại, Hạ Tước cũng vì cô ta quay lại nên mới nhìn thấy được người đang tiến đến phía sau đó:

"Mẹ, sao người lại đến đây? Vừa nãy... vừa nãy người nói gì thế? "- Hạ Nữ Linh vẫn không tin tưởng nàng, nhất định cho rằng người phụ nữ trước mặt mới chính là mẹ ruột của mình.

"Bà... bà quản... quản gia? "- Hạ Tước bất ngờ nhìn thấy người phụ nữ trung niên trước mặt, đó không phải là quản gia của Dạ Phong sao?

"Ồ! Vẫn còn nhớ tao sao? Tao chỉ xuất hiện có một lần mà mày vẫn nhớ kĩ như vậy!"

"Chính bà, bà là người đã hại anh ấy sao? Bởi thế nên bà mới quyết đem hết tội lỗi đổ lên cho tôi? Tôi đã tin lầm người rồi, khốn khiếp! "- Hạ Tước tức giận muốn thoát khỏi dây trói, hét lên những câu chửi rủa.

"Thì sao nào? Đúng ra mày phải nghi ngờ chứ? Cả Dạ gia đều bị điều tra, người duy nhất được miễn điều tra chính là tao, phải suy nghĩ cẩn thận chứ! "- bởi bà ta sau khi chồng mất đã tìm đến làm việc cho Dạ gia từ khi Dạ Phong còn nhỏ, luôn siêng năng làm việc, nghe lời, không có ẩu đả hay cãi nhau với người khác nên bà ta đã được người của Dạ gia tin tưởng, sau này được Dạ Phong cho làm quản gia, chức vụ thêm quan trọng và được trọng dụng, tin tưởng hơn nữa. 

May mắn đối với bà ta chính là Dạ Phong cũng có liên quan trong kế hoạch của Hạ Thừa Lâm nên bà ta mới có thể hãm hại được anh, thuê người phóng hỏa là do Hạ Nữ Linh làm, nhưng để khống chế được mọi người đều ngủ thì chính là nhờ bà ta cả. Dạ Phong gặp nạn chính là do bà ta ra tay.

"Dạ Phong anh ấy tin tưởng bà! Bà lại ra tay với anh ấy? Còn nữa, con trai của bà, không lẽ hắn ta cũng có liên quan đến vụ này? Bà và hắn thông đồng hãm hại anh ấy? "- Hạ Tước hét lên, nàng càng thêm điên cuồng và hối hận, thì ra hung thủ đã ở trước mặt, vậy mà nàng lại không thấy, quá vô dụng.

"Thằng nhóc đó chỉ là một đứa ngu ngốc chịu làm con nuôi của tao mà thôi, một đứa con ngốc tao hỏi gì cũng thành thật khai báo, quá thuận tiện rồi còn gì! "- bà ta nhếch môi lạnh nhạt, không hề quan tâm đến những gì mình đang nói, đúng là như vậy, tên tài xế của Dạ Phong là một người rất trung thành và thẳng thắng, hắn ta đã dễ dàng bị lừa bởi vẻ ngoài hiền hậu, phúc đức của bà quản gia lâu năm, vì thế nên mới nhận bà ta làm mẹ, trong cả một thời gian dài, chuyện gì của Dạ Phong và Hạ Tước, anh ta đều ngu ngốc kể cho "mẹ" mình nghe.

"Bà đúng là tồi tệ!"

"Mày không được nói mẹ tao như vậy! "- Hạ Nữ Linh cố chấp rút trong người một khẩu súng ngắn, nhắm vào nàng, trừng mắt nói

"Ngu ngốc, bà ta không phải người tốt, chẳng có người mẹ nào bao năm gặp lại con thất lạc của mình mà lại lôi kéo con phạm pháp, còn mong muốn con trả thù cả, mày vì cái gì mà ngu ngốc thế chứ? Nói chị em với mày thì mày không chịu tin, nói quá lên thì chỉ thêm tức giận. Hạ Nữ Linh, mày đúng là con ngốc, tao thật hối hận khi xem mày là chị! "- nàng không thể nhịn thêm nữa, vốn dĩ nàng chỉ muốn kéo Hạ Nữ Linh ra khỏi đống hỗn độn của Hạ Thừa Lâm và "bà mẹ" kia gây ra, nhưng cô ta vẫn cố chấp như vậy, không còn biết làm sao nữa.

*Bằng* "A! "- đột nhiên mọi người đang nghe cuộc nói chuyện thì lại giật mình bởi tiếng súng vang lên, sau đó chính là tiếng hét của Hạ Tước, ai cũng bàng hoàng và ngạc nhiên, trong lòng của bà Hạ và Hạ Tử Hạo hiện tại rất lo lắng cho nàng, bà khóc nấc lên và kêu Hạ Tử Hạo mau chóng đi cứu nàng. 

Trong lúc đó, tiếng súng vang lên, máu của Hạ Tước đã văng ra, nàng bị bắn một cái vào tay, nhưng người ra tay lại không phải là Hạ Nữ Linh mà là bà quản gia:

"Mẹ! Người... "- Hạ Nữ Linh cũng bàng hoàng nhìn mẹ mình ra tay bắn Hạ Tước.

*Bằng* "A! "- và lần này tiếng của Hạ Nữ Linh đã vang lên, cô ta bị bắn một viên tại chân.

"Mẹ... người... "- cô ta đau đớn té xuống, nhìn thấy người "mẹ" của mình đang lạnh nhạt nhìn mình, một chút yêu thương đều không có.

"Người đâu, trói nó lại cho tao! Hạ Nữ Linh, bởi vì mày mà chồng tao mới chết, mày cho rằng tao sẽ thương yêu mày? Hoang đường, cho dù chuyện này không xảy ra, mày có cùng tao sống tiếp quãng đời còn lại thì tao cũng bắt mày lấy thân đi kiếm tiền cho tao, tao không rảnh gì chứa chấp đứa ngu muội vì thiếu thốn cha mẹ như mày. Cha mày, mẹ mày đã ngoại tình, còn mặt dày sinh con, đúng là loại người không nên tồn tại! "- bà ta chĩa súng thẳng ở giữa đầu Hạ Nữ Linh, cô ta trong phút chốc không tin nỗi, nước mắt cũng không thể rơi xuống, cố gắng đem tất cả những khoảnh khắc bên cạnh bà ta, Hạ Nữ Linh chợt nhận ra, bà ta chưa từng hôn cô, chưa từng ôm cô, chưa bao giờ dùng những lời lẽ nhẹ nhàng để nói với cô, tất cả những gì bà ta làm chỉ là trả thù mà thôi, thì ra... Hạ Nữ Linh cô đây đã tin lầm người, đã hiểu lầm mọi thứ...