Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 57: 57: Quý Nhân





Phải mất những một tuần, thuốc của Tống Như Quỳnh mới hết tác dụng.

Đình Nguyệt Hy uể oải ngồi dậy, toàn thân đau nhức như bị lăn trì xử tử, quả nhiên, suốt một tuần không làm gì chỉ nằm yên một chỗ đúng là hành chết người ta mà!
Tống Như Quỳnh vẫn rất nhanh tay nhanh chân chuẩn bị thùng gỗ cùng nước ấm cho nàng tắm rửa, tiện thể báo cáo lại một chút việc xảy ra trong khi Đình Nguyệt Hy đang ngủ say trên giường.

"Trước tiên, nô tỳ phải chúc mừng chủ tử trước." Tống Như Quỳnh vừa chải lại tóc cho nàng vừa cười nói, "Trong lúc chủ tử hôn mê, Thái hậu đã cất nhắc việc thăng phân vị cho người vì đã có công cứu giá, bây giờ nô tỳ nên gọi người một tiếng Hiền Quý nhân rồi."
"Hiền Quý nhân? Ta một lúc có thể thăng hai phân vị?" Đình Nguyệt Hy không dám tin hỏi lại Tống Như Quỳnh, chuyện thăng vượt cấp bậc này rất hiếm khi xảy ra, hầu như từ khi Sở Cửu Khuynh lên trị quốc đến nay, cũng chỉ có duy nhất Mai Quý phi được ân sủng như vậy.

"Đây là ý của Thái hậu, người rất mong chủ tử sớm ngày bình phục.

Chưa kể đến lúc nghe tin chủ tử trúng độc, Thái hậu đã không ngần ngại ở Tĩnh Tâm điện hai ngày hai đêm cầu bình an cho người, phi tần trong hậu cung ai nấy đều ghen tỵ chủ tử thật có phúc phận, ngoài tiên đế cùng Bệ hạ ra, Thái hậu chưa từng cầu phúc riêng cho ai như vậy bao giờ..." Tống Như Quỳnh vừa bóp vai cho nàng vừa nói, "Còn nữa a, trong lúc chủ tử còn bất tỉnh, Bệ hạ ngày nào cũng dành thời gian đến thăm người, ít nhất là một canh giờ ngồi trên giường chỉ để ngắm nhìn chủ tử, nô tỳ còn cảm thấy ghen tị, huống chi là phi tần mỹ nữ trong hậu cung."
Đình Nguyệt Hy nghe đến đây, hai lỗ tai bất giác đỏ lên, không được tự nhiên đáp lời: "Còn...!còn...!có chuyện này sao?" Thuốc Tống Như Quỳnh đưa công hiệu quá mạnh, nàng thật sự ngủ mê man hết một tuần, căn bản cái gì cũng không biết.

"Phải a, lúc đó trông Bệ hạ rất hiền, rất ôn nhu nha! Còn có một lần giúp chủ tử...!khụ khụ..." Tống Như Quỳnh ho nhẹ hai tiếng, hẳn là không dám nói tiếp, sợ mình lỡ lời, chủ tử mà bất tỉnh thêm lần nữa thì nàng sẽ xong đời nha!
"Bệ hạ giúp ta cái gì?" Đình Nguyệt Hy vừa vươn tay nâng những cánh hoa tươi đang trôi trong nước, vừa hỏi.

"Khụ khụ...!khi chủ tử thổ huyết, máu đã vấy bẩn lên y phục của người..." Tống Như Quỳnh lấy một ít tinh dầu hoa lài thoa lên da của nàng, ngập ngừng nói tiếp: "Người không biết đấy thôi, lúc đó Bệ hạ nổi trận lôi đình, cho đem tất cả cung nhân trong Đào Viên điện đến Thận Hình ty tra khảo, chỉ còn mỗi nô tỳ ở lại hầu hạ người, nhưng một mình nô tỳ thì không có cách nào thay y phục cho người...!vì thế...!vì thế cho nên Bệ hạ đã giúp nô tỳ một tay..."
Đình Nguyệt Hy vừa nghe đến đó, da toàn thân đều trở nên ửng hồng như than đỏ, không tin tưởng mà hỏi lại: "Giúp...!Bệ hạ...!giúp ta...!thay y phục?"
"Phải ạ." Tống Như Quỳnh ngập ngừng nói.


Nói hắn giúp nàng thay y phục, vậy chẳng khác nào...!
Thân thể của nàng...!hắn đã nhìn thấy hết?
Đình Nguyệt Hy vừa nghĩ đến đó, rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, lập tức ngã ngang bất tỉnh.

"Chủ tử! Chủ tử! Người đâu! Chủ tử lại bất tỉnh rồi!" Tống Như Quỳnh vội hô toáng lên, nàng biết lắm mà, chủ tử nghe xong thể nào cũng sẽ có phản ứng như vậy!
...!
Khó khăn mở mắt ra lần nữa, Đình Nguyệt Hy vừa ăn điểm tâm vừa rơi nước mắt, trong sạch của thân xác nguyên chủ cùng linh hồn xuyên không là nàng đây, tất cả đều mất hết rồi!
"Chủ tử, người cũng đừng có khóc thương tâm như vậy a..." Tống Như Quỳnh thật không nói nổi, chủ tử của nàng đầu óc mưu mô chước quỷ nhiều bao nhiêu thì tâm hồn lại ngây thơ thuần khiết bấy nhiêu a, "Chẳng phải người cũng đã là phi tử của Bệ hạ hay sao? Sớm muộn gì cũng sẽ phải thị tẩm, người còn ngại ngùng gì nữa chứ?"
"Nhưng ai cho phép Bệ hạ nhìn trước như vậy!" Đình Nguyệt Hy nhất mực không chịu khuất phục, ở thế kỉ XXI khi xem phim đến cảnh nam nữ chính hôn môi thôi nàng đã đỏ mặt tắt bụp ti vi đi mất rồi! Đình Nguyệt Hy nàng chính là điển hình của một sinh viên ngoan ngoãn, chăm chỉ, tâm hồn lại nhất mực trong sáng a! Sao có thể chịu được cảnh một người khác giới nhìn thấy hết thân thể của mình thế chứ?1
Tống Như Quỳnh hết nói, "Nữ tử khi lên mười hai, mười ba tuổi đều sẽ được mẫu thân chỉ dạy hết về chuyện phòng the rồi, chủ tử chẳng lẽ chưa từng học qua hay sao?"
Đình Nguyệt Hy đỏ mặt: "Ta chưa từng học qua, ngươi cũng thừa biết khi ta lên sáu, phụ mẫu ta đều mất cả rồi, còn có ai có thể chỉ dạy ta sao?"
Tống Như Quỳnh xuýt nữa thì quên mất, chủ tử của nàng khi lên sáu đã không còn phụ mẫu, năm mười hai tuổi thì chuyển đến Mỹ Ngọc điện của Tam tiểu thư làm việc, một năm sau cũng theo Triều Nhã Miên nhập cung, căn bản thời gian học chữ cùng cung quy còn không có, huống hồ chi còn là mấy cái chuyện nam nữ này? Tính ra chủ tử của nàng thật đáng thương a!
"Hay là nô tỳ đi mời đến một mama giáo dưỡng có kinh nghiệm để chỉ dạy cho chủ tử, có được không?" Hai mắt Tống Như Quỳnh sáng lên, "Muốn làm sủng phi thì chí ít cũng phải có chút kinh nghiệm để quyến rũ Bệ hạ trên long sàng mà!"
Đình Nguyệt Hy nghẹn bánh...!
Sợ càng nói câu chuyện sẽ đi càng xa, Đình Nguyệt Hy đỏ mặt, vội chuyển nhanh chủ đề: "Ngươi còn chưa báo cáo hết chuyện trong một tuần qua cho ta đâu."
"A, nô tỳ quên mất!" Tống Như Quỳnh cười cười, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, đối nàng nói: "Ngoài chuyện chủ tử được thăng phân vị ra thì tất cả cung nhân trong Đào Viên điện bây giờ đều là người của Bệ hạ, cũng không sợ các vị nương nương phía trên cài người vào."
Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, như thế thật đúng với ý định của nàng.


"Còn nữa a chủ tử, Quý phi nương nương hiện tại đã mang thai long tự gần đến tháng thứ ba rồi, Liễu tần nương nương cũng được tên Văn Dạ Vãng kia chẩn đoán mang thai một tháng, bên cạnh đó còn có Thư tần cũng đang có dấu hiệu mang thai..." Tống Như Quỳnh nghiêm giọng lại, "Quý phi nương nương thì không nói đến, nhưng nếu hai vị nương nương còn lại thuận lợi sinh ra long tự, không cần biết là hoàng tử hay công chúa, chỉ cần là hài nhi khỏe mạnh không đau ốm, nhất định sẽ được thăng phân vị."
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đình Nguyệt Hy thầm cảm thán: Bệ hạ người cũng thật quá may mắn đi? Một lúc lại có đến ba phi tử mang thai long tự!
Nhưng được bình an chào đời hay không thì lại là chuyện khác rồi.

"Chuyện mang thai này tạm thời đừng nhắc đến." Đình Nguyệt Hy xua tay, "Lan Tiệp dư thì sao? Bệ hạ xử lí nàng ta thế nào?"
"Chủ tử, Lan Tiệp dư...!chết rồi."
"Chết rồi?" Đình Nguyệt Hy tròn mắt, Bệ hạ sẽ không tàn nhẫn đến mức đó chứ?
Tống Như Quỳnh mang thần sắc nghiêm trọng nói: "Chủ tử, Bệ hạ vốn dĩ chỉ ban lệnh giáng Lan Tiệp dư xuống làm Canh y rồi đày vào lãnh cung, căn bản không hề có ý muốn giết, nhưng ngay trong đêm đến lãnh cung đầu tiên, không biết vì sao nàng ta lại treo cổ tự vẫn..."
Đình Nguyệt Hy buông điểm tâm trên tay xuống, thần sắc ngưng đọng, chuyện này chắc hẳn phải có ẩn tình.

...!
Mang theo tâm tình có chút xao động đi đến hoa viên, bây giờ tiết trời đã vào xuân, những giọt nắng ấm áp khẽ điểm nhẹ lên làn da bạch ngọc tinh khiết của nàng.

Vì tiết trời không còn lạnh nữa nên phục trang của phi tần cũng được giảm bớt, cho nên hiện tại nàng mặc y phục cũng thật thoải mái, chỉ còn lại có năm lớp, áo khoác ngoài màu hồng với đuôi áo màu trắng thuần, trông thật thanh tao, tựa như chính con người của nàng vậy.

"Chủ tử, táo, đào, lê, còn có cả dưa hấu và bí ngô đều đã có thể thu hoạch, người xem, chúng thật tươi mới!" Tống Như Quỳnh hưng trí bừng bừng mang giỏ mây đến cho nàng xem.


Đình Nguyệt Hy cười nhẹ, "Đi, đến trù phòng, ta hầm một ít canh cùng làm điểm tâm để dâng lên Thái hậu...!cùng Bệ hạ..." Mặc dù vẫn còn ghi hận việc hắn đem thân thể nàng ra nhìn sạch sẽ, nhưng không sao, cổ nhân có câu: quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Để xem sau này nàng sẽ xử hắn như thế nào!
Nhưng Đình Nguyệt Hy lại quên mất, nàng căn bản không phải quân tử, hắn xử nàng hay nàng xử hắn thì vẫn chưa nói trước được đâu...1
...!
Đình Nguyệt Hy vẫn như cũ đi bộ đến Trường Thọ cung của Thái hậu.

Phía sau nàng còn có thêm một cung nữ phụ trách cầm theo hai thực hạp đựng đầy những món ăn hấp dẫn.

"Chủ tử, hiện giờ hẳn đã qua giờ thỉnh an rồi." Tống Như Quỳnh ở một bên đỡ tay nàng, nhẹ giọng nói.

"Ta là Quý nhân, cũng không có quyền đến thỉnh an, ta chỉ đơn giản là đến tạ ơn Thái hậu!"
Đi gần nửa canh giờ mới đến được Trường Thọ cung của Thái hậu.

Thái hậu vừa nghe Đình Nguyệt Hy đến đã vui vẻ cho nàng vào trong.

"Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương trường lạc vô biên!" Nàng theo quy củ quỳ xuống hành lễ với Thái hậu.

"Miễn lễ, ban nệm!" Nhìn thấy nàng thần sắc hồng nhuận xinh đẹp, Thái hậu hài lòng mỉm cười, gương mặt trẻ trung vì thế cũng tràn đầy nhựa sống.

Đình Nguyệt Hy ngồi xuống nệm, ra lệnh cho Tống Như Quỳnh dâng thực hạp đến trước mặt Thái hậu, sau liền vui vẻ nói: "Thái hậu, đây là tâm ý của thần thiếp, mong người sẽ thích.

Thần thiếp cũng xin tạ ơn Thái hậu vì đã bỏ ra tâm sức cầu phúc cho một phi tần nho nhỏ như thần thiếp."
"Hiền Quý nhân đa lễ rồi." Thực hạp trên tay Tống Như Quỳnh gồm ba tầng, mỗi tầng đều là những món ăn khác nhau, có điểm tâm chay tinh xảo, có canh hầm bổ dưỡng, cũng có cả trà cùng nhiều loại bánh ngọt khác nhau.


"Đây là việc mà thần thiếp có thể làm để tỏ lòng biết ơn đối với Thái hậu." Đình Nguyệt Hy e lệ cúi đầu.

Sau khi trò chuyện với Thái hậu một lúc,Đình Nguyệt Hy xin phép được trở về, nơi tiếp theo nàng cần đến chính là Long Thần điện.

Đây là lần thứ hai nàng đặt chân đến nơi nguy nga tráng lệ bậc nhất hoàng cung này.

Nhưng thân phận so với lần trước lại có chút khác biệt.

Đình Nguyệt Hy tự mình cầm lấy thực hạp, đơn thương độc mã tiến vào trong Ngự Thư phòng của Sở Cửu Khuynh sau khi được sự cho phép.

Ngự Thư phòng quả không hổ danh là nơi làm việc của Thiên tử, rộng đến nỗi khiến Đình Nguyệt Hy cũng phải choáng váng, nếu như đem cả Đào Viên điện của nàng so với nơi đây, vậy thì chẳng khác nào đem một hạt cát so sánh với cả sa mạc!
Mỹ nam tử trước mặt đáng chăm chú đọc tấu chương, đôi khi mi tâm sẽ nhíu lại, cả thân thể hắn dường như tỏa ra khí chất cao quý không thể lẫn vào đâu được, vừa có vẻ cuốn hút lại vừa khiến người ta kính ngưỡng tôn thờ.

"Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường." Đình Nguyệt Hy nhỏ giọng thỉnh an Sở Cửu Khuynh, chỉ sợ sẽ làm phiền đến hắn.

Sở Cửu Khuynh phất tay, Vu Tả hiểu ý liền mang theo tất cả cung nhân hầu cận ra khỏi Ngự Thư phòng.

Cả một căn phòng rộng lớn, nhất thời cũng chỉ còn lại có hai người.

Hết chương 57..