Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 1: 1: Xuyên Không





**************Ghi chú**************
Cấp bậc phi tần (để mọi người tiện theo dõi)
Hoàng hậu.

Chính nhất phẩm: Hoàng Quý phi.

Tòng nhất phẩm: Quý phi.

Chính nhị phẩm: Hiền phi, Thục phi, Nhân phi, Đức phi.

Tòng nhị phẩm: Phi.

Chính tam phẩm: Chiêu nghi, Chiêu dung.

Tòng tam phẩm: Thục nghi, Thục dung.

Chính tứ phẩm: Quý tần.

Tòng tứ phẩm: Hiền tần, Thục tần, Nhân tần, Đức tần.

Chính ngũ phẩm: Tần.

Tòng ngũ phẩm: Tiệp dư.

Chính lục phẩm: Dung hoa.


Tòng lục phẩm: Uyển nghi, Phương nghi, Hiền nghi, Đức nghi, Thuận nghi.

Chính thất phẩm: Quý nhân.

Tòng thất phẩm: Tài nhân.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Chính bát phẩm: Thường tại.

Tòng bát phẩm: Tuyển thị.

Chính cửu phẩm: Ngự nữ.

Tòng cửu phẩm: Canh y.

********************************************
Đình Nguyệt Hy khó khăn mở mắt, đến khi định hình được mình đang ở nơi nào, nàng cảm thấy đầu óc không thể choáng váng hơn!
Nàng đang nằm trong một căn phòng chứa củi cũ kĩ và bụi bặm, xung quanh toàn tơ nhện cùng mùi ẩm mốc ẩn ẩn khó chịu.

Đình Nguyệt Hy còn mơ hồ ngửi được một ít mùi chuột chết hôi thối.

Rốt cuộc đây là nơi nào?
Nàng nhìn xuống y phục trên người mình, là một bộ y phục cổ trang mỏng manh màu nâu, may bằng thứ vải thô sờn rách, hẳn là đã cũ lắm rồi.

Nhưng nhìn kĩ lại, bộ kimono này tuy cũ nhưng cách may lại rất cầu kì, không giống với những bộ mà nàng từng mặc trước đây.

Trông rất giống đồ cổ nha...!

"Đình Nguyệt Hy! Đình Nguyệt Hy! Con tiện tỳ kia, ngươi rốt cuộc là trốn nơi nào rồi?" Đang mơ màng cố gắng định hình nơi mình đang ở thì từ đâu một giọng nói choang choáng ồn ào truyền đến, nàng có chút bất ngờ, Đình Nguyệt Hy chẳng phải là tên của nàng hay sao?
Cánh cửa gỗ hung hăng bị đẩy ngã, một người phụ nữ trung niên dáng người tròn trĩnh bước vào, trên người cũng là một bộ kimono truyền thống nhưng so với nàng thì có vẻ đắt giá và dày hơn rất nhiều.

"À, thì ra là trốn ở đây ngủ sao?" Bà ta không nói không rằng trực tiếp tiến đến nắm chặt lấy tóc nàng mà ra sức kéo, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, thưởng lên cái má gầy trơ của nàng mấy bạt tai tựa trời giáng.

Nàng đương nhiên là đau đến mức muốn chết đi sống lại, tiếng hét thất thanh vang vọng trong căn phòng củi nhỏ hẹp ẩm mốc, nước mắt thi nhau chảy xuống nhưng bà ta chẳng mảy may quan tâm.

"Thân phận hèn mọn không lo làm việc cho tử tế còn dám lười biếng!" Đến khi đánh nàng đã mỏi cả tay rồi, bà ta mới hung hăng ném nàng ngã xuống đất, hừ lạnh, "Ngươi còn không ra làm việc? Công việc của ngươi bên ngoài đã chất cao như núi kia kìa! Hôm nay không hoàn thành xong thì đừng nghĩ đến việc ăn cơm!"
Nói xong, bà ta lúc lắc thân hình béo ú đi ra ngoài, Đình Nguyệt Hy lúc này mới nén đau ngồi dậy, nàng nhìn cánh tay trầy xước của mình – thật nhỏ!
So với cánh tay của một đứa con gái hai mươi mốt tuổi đầu như nàng quả thật là quá nhỏ rồi!
Nàng rốt cuộc cũng bình ổn trở lại, nàng nhớ rõ lúc mình đang đi mua bánh kem để chúc mừng cho nhỏ bạn cùng phòng thì gặp phải tai nạn.

Chiếc xe tải mất lái đâm thẳng vào người đang đi trên vỉa hè là nàng.

Vậy...!đáng lí ra nàng phải đi đời rồi? Thế nào lại xuất hiện ở cái nơi này? Chưa gì còn bị đánh một trận bầm dập bởi cái con heo mập kia?
Chẳng lẽ...!
Nàng xuyên không rồi?
Nàng nhìn lại bản thân mình, xác định một lần nữa – nàng thật sự đã xuyên không, xung quanh không hề có máy quay phim hay đạo diễn!
Nếu như thật sự nàng đã chết ở thế kỉ XXI, vậy đây là linh hồn xuyên qua, có thể nàng sẽ không thể trở về được nữa rồi, nàng cũng không ngu ngốc điều đầu tiên nghĩ đến là chết – nếu nàng chết ở cái thế giới này, lại không thể trở lại thế kỉ XXI vậy chẳng phải phí công vô ích còn mất luôn cái mạng nhỏ vừa mới cứu vớt trở về sao?
Thật là làm người ta khóc không ra nước mắt mà.

Thanh tỉnh lại một chút, nàng day cái đầu có chút khó chịu, bỗng dưng trước mắt tối sầm, một cơn đau nhói truyền đến, ngay sau đó là một lượng lớn thông tin cũng truyền đến.

Thì ra là thân thể này cũng có trí nhớ a!
Vì vậy mà Đình Nguyệt Hy không ngừng phối hợp nhận lấy trí nhớ truyền đến trong đầu của nàng.


Khi đọc đến trí nhớ của cỗ thân thể này, Đình Nguyệt Hy khóe miệng liền không nhịn được liên tục co quắp!
Thiên à! Ông thật nhẫn tâm với con mà!
Hà cớ gì trong phim xuyên không, người ta xuyên về cổ đại không làm tiểu thư cũng làm Công chúa, không phải sủng phi cũng là Hoàng hậu một nước, còn con lại xuyên thành cái kiếp nô tỳ chẻ củi dưới bếp chứ?
Thật không công bằng mà!!!
Ðã là một nhân vật nhỏ bé bị ức hiếp thì thôi đi, còn sắp phải lên đường nhập cung làm cung nữ phục vụ cho người ta...!
Nàng nhìn trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vết cắt khá sâu, nghĩ đến số phận hẩm hiu kia...!nha đầu này không tìm cách tự tử mới là chuyện lạ đó...!
"Nguyệt Hy, Nguyệt Hy! Ngươi sao rồi?" Trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nhân tóc tím, được cắt khá lạ mắt.

Lớp mái bằng và một lớp tóc ngang úp vào, ôm sát hai bên gò má, phần còn lại để dài, thẳng tự nhiên.

Nhìn sơ ngang, chí ít mái tóc tím xinh đẹp đó cũng phải dài hơn mét rưỡi đi?
Khi nhìn gần, Đình Nguyệt Hy thầm cảm thán nàng ta có dung nhan thật quá mức xuất chúng, từ đôi mày ngài đến làn môi anh đào mềm mỏng căng đầy nhựa sống, đặc biệt là đôi mắt kia – một đôi mắt thạch anh tím trong suốt, mờ ảo tựa khói sương.

Trên người nàng ta là một bộ kimono truyền thống nữa, tông màu chủ yếu là hai màu đỏ và tím, phần đuôi áo lại vô cùng dài, giống như để bảo vệ phần tóc kia không bị dính bẩn khi đi vậy.

Chẳng lẽ đây chính là Thập nhị y nổi tiếng mà nàng hay thấy trong các bảo tàng sao?
Nếu như với thân phận của nàng bây giờ, phải gọi nàng ta một tiếng Nhị tiểu thư rồi.

.

Ra chương nhanh nhất tại — TRÙMT RUYỆЛ.

v n —
"Nhị tiểu thư...!tôi...!nô tỳ không sao."
"Có thật là không sao?" Nữ nhân nọ nhìn khắp người nàng trên dưới một lượt, sau đó cầm cánh tay gầy như que củi của nàng lên, "Ngươi còn bảo là không sao! Nhìn xem, tay ngươi bị thương rồi này!"
"Ai nha, Nhị tiểu thư, nô tỳ đau..." Nàng giả vờ than một tiếng, nữ nhân nọ vội luống cuống buông tay nàng ra.

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi!" Nàng ta lấy trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ đặt vào tay Đình Nguyệt Hy, "Ðây là thuốc trị thương ta lấy từ chỗ lang y trong phủ, ngươi phải thoa thuốc đều đặn mỗi ngày, ta phải vào trong rồi."
Chưa đợi nàng nói lời cảm ơn chạy mất.


Nàng ta cũng thật là, mặc Hán phục quý giá như vậy lại đặt chân xuống phòng chứa củi dơ bẩn này chỉ để đưa thuốc cho nàng.

"Triều Dĩ Nghiên, Nhị nữ nhi của Chinh di Đại tướng quân Triều Cách Chương, tôi sẽ nhớ rõ cô." Nàng khó khăn đứng dậy, nhìn lọ thuốc trị thương trong tay rồi cười nhẹ, một nụ cười phảng phất gió xuân tươi mát, người ta tốt với nàng, nàng tất nhiên sẽ nhớ rõ ân tình này, sau này có thể trả lại hay không còn phải xem tạo hóa của nàng rồi.

Đem thuốc cất cẩn thận trong tay nải ở góc phòng củi, nàng lảo đảo bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời buổi trưa thật quá nóng, nóng chết người!
Đây là cái thời đại nào vậy chứ?
"Đình Nguyệt Hy, muội đến rồi đó hả?" Một nữ nhân khác đến trước mặt nàng, gương mặt nhu mì hiền hậu, trên người là trang phục của hạ nhân, "Tỷ tưởng hôm nay muội lại trốn trong phòng củi ngủ rồi chứ?"
Nha đầu này làm biếng đến vậy?
Đình Nguyệt Hy lần đầu tiên cảm thấy ghét chủ nhân của thân thể này, đã làm biếng thì quả thật bị đánh thì không còn gì bàn cãi.

Lại nghĩ không thông mà tự sát...!
"Bình thường...!muội lười lắm sao?" Nàng ngập ngừng hỏi lại nữ tử trước mặc, cái cách xưng hô tỷ – muội này nàng thực không quen!
"Phải mà, tỷ nói xem có đúng không hả Uyển Đình?" Nàng ta quay sang hỏi một nữ nhân khác đang chăm chỉ giặt y phục.

Nữ nhân được gọi là Uyển Đình kia cũng gật đầu nói, "Đúng, lần nào lười biếng muội đều bị Thương Tổng quản đánh kia mà, muội quên hết rồi đó hả?"
"Muội..." Đình Nguyệt Hy cảm thấy không biết nên dùng từ nào để hình dung nha đầu này nữa, như nhớ ra chuyện gì đó, nàng chợt gấp gáp: "Tỷ tỷ có thể nói cho muội biết, hiện tại là năm nào hay không?"
"Muội làm sao vậy?" Uyển Đình đứng dậy tiến về phía nàng, "Khi không lại hỏi về thời gian..."
"Tỷ tỷ mau trả lời muội a!" Nàng làm ra vẻ mặt gấp gáp, nếu không biết đây là thời đại nào, làm sao nàng hòa nhập với cuộc sống mới được đây?
Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng nàng ta vẫn cười đáp: "Chúng ta đang ở Thiên Quốc năm 895, được trị vì bởi Thiên hoàng Đế Minh, nơi muội đang ở chính là Bình An Thành – phủ của Chinh di Triều Đại tướng quân."
Đình Nguyệt Hy cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng xuyên không đến thời điểm gần một ngàn hai trăm năm trước sao?
Nhưng Thiên Quốc là nước nào?
Rõ ràng là thầy cô dạy lịch sử không hề đề cập tới!
Đã cho nàng thân phận hèn mọn thì chí ít cũng nên cho nàng xuyên đến cái thời đại nào đó có trong lịch sử để nàng còn biết đường ứng đối chứ...!
...đằng này Thiên Quốc lại là một đất nước ở cái chiều không gian nào đó, còn không hề có trong lịch sử nữa kia!
Đây rõ ràng là muốn ép chết nàng mà!
Nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu như bọn họ đã gọi người đứng đầu Thiên Quốc này là Thiên hoàng, vậy ắt hẳn sẽ có một số điều lệ giống với lịch sử đất nước mà nàng từng sinh sống trước đây.

Thôi thì cứ sống trước đã, đến đâu thì hay đến đó vậy!
Hết chương 1..