Dựa vào khí tức mà hồng y nhân ảnh còn lưu lại trong sâm lâm, Lý Phi Vũ rất nhanh đã đuổi kịp người đang bỏ trốn.
Đáp xuống trước mặt hồng y nhân ảnh, Lý Phi Vũ lạnh lùng đem Ngân Đao Chỉ triệu ra, trên đầu ngón tay lập tức lóe lên ngân sắc chỉ đao không ngừng tản mát ra tử hắc sắc vụ khí khiến cho hồng y nhân vốn đang ôm Xích Viêm Điêu trong lòng nảy sinh chút kinh sợ mà lùi lại.
Nhìn hồng y nhân đeo mặt nạ che kín hơn phân nửa khuôn mặt, Lý Phi Vũ lạnh nhạt liếc y một cái, sau đó hai tay dùng sức đem mười mảnh chỉ đao màu bạc phóng về phía trước, thủ pháp nhanh chóng biến đổi, lập tức mười mảnh chỉ đao liền bao lấy hồng y nhân ảnh, quang mang màu bạc không ngừng xoay tròn tỏa ra khí tức sắc lạnh u ám.
Biết rõ bản thân khó lòng mà chạy thoát, thế nhưng hồng y nhân vẫn kiên quyết ôm chặt đầu Xích Viêm Điêu trong lòng hướng Lý Phi Vũ giận dữ quát:
- Cút ngay, đừng cản đường của bản công tử.
Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của ta thì chuẩn bị nhận lấy sự trừng phạt của U Minh Tông đi.
Nghe thanh âm của hồng y nhân, lại thấy trong sự phẫn nộ của y có pha lẫn chút trẻ con từ trong lời nói, Lý Phi Vũ không khó để nhận ra hồng y nhân ảnh này hẳn cũng là một thiếu niên tuổi còn rất trẻ, có lẽ còn chưa quá mười sáu tuổi nữa.
Chậm rãi đưa ánh mắt lạnh lẽo quan sát hồng y thiếu niên một chút, lại thấy trong đôi mắt long lanh của y chợt dâng lên chút phiếm hồng, Lý Phi Vũ tuy là giận dữ vì bị kẻ khác lợi dụng lúc mình đang giao đấu mà trộm mất Xích Viêm Điêu nhưng sau khi nhìn thấy hồng y nhân ảnh hai mắt đỏ lên cũng không đành lòng quát mắng chỉ mỉm cười nói:
- Ta vốn không có ý làm hại ngươi, nhưng ngươi lại nhân lúc ta bị kẻ gian vây khốn mà cướp đi đầu Xích Viêm Điêu của ta, còn để cho thủ hạ của ngươi hướng yêu sủng của ta phát động công kích.
Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ làm như thế nào?
Bị hắc y nhân đội mũ có mạng che mặt trước mắt hỏi khó, hồng y thiếu niên có chút lúng túng đáp:
- Ta...
Cái đó... Ta không quan tâm...
Xích Viêm Điêu vào tay ai thì nó là của kẻ đó, giờ nó ở trong tay ta thì đương nhiên chính là của ta.
Nghe thấy đạo lý cường ngạnh ngang ngược mà hồng y thiếu niên đưa ra, lại thấy dáng vẻ lúng túng lo sợ của y, Lý Phi Vũ cũng là có chút đau đầu cười cười nói:
- Hảo a.
Nếu ngươi đã nói như vậy...
Vậy thì cũng đừng trách ta cậy lớn bắt nạt nhỏ nhé, tất cả cũng chỉ là dựa theo đạo lý của ngươi nói mà thôi a.
Sau đó không để hồng y thiếu niên kịp hiểu ra, Lý Phi Vũ hai tay đã loạn động, mười mảnh ngân sắc chỉ đao ngay lập tức xoay nhanh hơn đem hồng y thiếu niên gắt gao bao lại, nhìn ngân sắc chỉ đao tuy rằng nhỏ bé mỏng manh nhưng lại vô cùng sắc bén đã gần cắt vào y phục của hồng y nhân ảnh, Lý Phi Vũ hai tay vẫn là kết thủ ấn điều khiển Ngân Đao Chỉ lạnh nhạt nói:
- Đưa Xích Viêm Điêu cho ta, nếu không chỉ cần ta động tay thì những mảnh chỉ đao này sẽ lập tức cắt ngươi thành trăm mảnh.
Bị thanh âm cùng hành động của Lý Phi Vũ dọa sợ hãi, hồng y nam tử nhất thời nước mắt lưng tròng mếu máo gào lên:
- Ta... Ta không đưa...
Ngươi... Ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, cậy lớn bắt nạt nhỏ.
Gọi... Gọi cái gì là anh hùng chứ...
Lý Phi Vũ vốn không nghĩ tới bản thân như vậy mà sẽ bị hồng y nhân mắng thành kẻ ỷ mạnh hiếp yếu nên hắn liền có chút thất thần, đúng lúc này chợt có hai đạo thanh âm xé gió vang lên, mười phiến ngân sắc đao chỉ đang xoay xung quanh hồng y nhân ảnh bất ngờ bị hai thanh phi kiếm màu đen tím cắt qua vang lên từng đạo thanh âm va chạm chói tai.
Nhanh chóng thu lại ngân sắc chỉ đao sau đó chạy tới đặt tay lên trên vai hồng y thiếu niên đem y khống chế, Lý Phi Vũ lạnh lùng nhìn hai lão giả vừa mới xuất hiện trầm giọng nói:
- Hai vị đạo hữu là muốn đến thay vị tiểu công tử này giải vây sao?
Chỉ là tiểu tử này trước đó đã mạo phạm ta, vậy nên với kết cục này hẳn là các ngươi sẽ không nói ta ỷ mạnh hiếp yếu chứ?
Vốn Lý Phi Vũ đã sớm cảm nhận thấy có hai đạo linh lực ở cảnh giới Ngộ Đạo Cảnh trung kỳ đang nhanh chóng chạy tới đây, vậy nên ngay khi hai lão giả này vừa mới xuất hiện liền bị hắn dùng ngữ khí cũng điệu bộ của tu giả ngang hàng mà truy vấn khiến cho hai lão giả lập tức rơi vào tình thế ngượng ngùng.
Nhìn hồng y thiếu niên đang ở trong tay hắc y nhân đội mũ che mặt, một lão giả vận lam bào liền tiến lên một bước có chút bất thiện đáp:
- Đạo hữu hảo.
Hai người chúng ta vốn là bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão của U Minh Tông, lần này hai người bọn ta phụng mệnh đến đây đón tiểu công tử quay về tông môn.
Mong là đạo hữu nể tình tiểu công tử tuổi còn nhỏ nên mới phạm phải sai lầm mà cho U Minh Tông chúng ta chút mặt mũi.
Nghe ra ngữ khí uy hiếp đến từ lời nói của lam bào lão giả, lại nhớ đến sư phụ của hắn Tuyết Như Hoa trước kia có nói qua về những thế lực lớn tại đại thế giới, Lý Phi Vũ còn nhớ có vài cái tên mà sư phụ kêu hắn nhớ kỹ, trong đó dường như có một cái tam phẩm tông môn gọi là U Minh Tông.
U Minh Tông chân chính mà nói thì trước đây chỉ là một tứ phẩm tông phái, sau đó tông chủ của U Minh Tông liền có cơ duyên gặp được một ngọn Thiên hỏa bài danh đệ ngũ trên Thiên Hỏa Bảng tên là U Minh Độc Hỏa.
Sau nhiều lần cửu tử nhất sinh mới có thể thu phục được ngọn Thiên hỏa này trở thành trấn tông chi vật của U Minh Tông, từ đó U Minh Tông vốn chỉ là một tứ phẩm tông môn liền một bước lên cao trở thành tam phẩm tông môn tại đại thế giới Vân Mộng rộng lớn.
Đem ngân sắc chỉ đao đang đặt trên người hồng y thiếu niên thu lại, Lý Phi Vũ lạnh nhạt nói:
- Ta vốn tiềm tu tại sơn cốc đã lâu, cũng không rõ thế sự tại đại thế giới Vân Mộng hiện giờ ra sao.
Nhưng ta biết rất rõ là tiểu tử này nhân lúc ta bị kẻ gian vây hãm đã lén trộm đi Xích Viêm Điêu của ta, hơn nữa còn để cho hai tên thủ hạ của hắn công kích yêu sủng của ta.
Hai vị đạo hữu nói xem, ta nên làm sao cho phải a.
Vừa dứt lời, Lý Phi Vũ liền hướng trên không huýt dài một tiếng, sau đó liền nghe một tiếng điểu minh trong trẻo đáp lại, tiếp đến trên cao liền xuất hiện một cái bóng lớn màu đen hòa mình vào trong bóng chiều tà u tối.
Uy áp từ Cửu U ngay lập tức đè xuống khiến cho hai lão giả vừa xuất hiện sắc mặt có chút trắng bệch, vốn tưởng rằng người bắt tiểu công tử đi chỉ là một vị tán tu cảnh giới tương đồng với bọn họ mà thôi, bất quá bây giờ lại có thêm một đầu yêu thú to lớn bên cạnh, nhìn qua uy áp mà đầu yêu thú này mang lại tuyệt đối không dưới lục cấp, yêu thú cấp bậc này có thể sánh ngang với tu giả Hóa Thần Cảnh thì thật là khiến cho bọn họ kinh hãi đến há hốc mồm không dám lên tiếng.
Vươn tay đón lấy Cửu U đang thu nhỏ mình hạ xuống, Lý Phi Vũ khẽ câu lên khóe môi nhàn nhạt nói tiếp:
- Ta cũng thật hiếu kỳ, không biết tiểu công tử đây vì sao lại yêu thích đầu Xích Viêm Điêu này của ta như vậy, còn không ngại nguy hiểm lấy tu vi Kết Đan Cảnh sơ kỳ của mình mà lén đến trộm đồ từ tay của một tu giả Ngộ Đạo Cảnh a.
Nhìn ngân sắc đao chỉ vốn trước đó đã được thu lại bây giờ lại đang chậm rãi xuất hiện lóe lên u quang sắc lạnh hướng chiếc cổ của hồng y thiếu niên nhẹ cứa qua khiến cho y phục của y bị cắt rách, dù vậy thì hai tên tu giả vừa tới vẫn chưa hề có ý hạ mình nhận lỗi khiến cho Lý Phi Vũ có chút mất kiên nhẫn mà định vung tay lên đem ngân sắc chỉ đao hướng cổ của hồng y thiếu niên đâm tới.
Ngay tại lúc ngân sắc chỉ đao sắp chạm vào da thịt trên cổ thì hồng y thiếu niên chợt hốt hoảng hét lên:
- Bát lão, cửu lão mau cứu ta.
Đừng để hắn đem ngân sắc chỉ đao này chạm vào người ta, trên chỉ đao này có kịch độc a.
Nghe thấy hồng y thiếu niên hét lên, lão giả mặc lam bào vội chạy tới ý đồ ngăn lại hắc y nhân đội mũ trùm đầu trước mặt nói:
- Đạo hữu xin dừng tay.
Đây có lẽ chỉ là do tiểu công tử nhất thời ham chơi nên mới mạo phạm phải đạo hữu mà thôi.
Ta đây liền đem Xích Viêm Điêu trả lại cho đạo hữu, mong đạo hữu nể mặt U Minh Tông mà thả tiểu công tử ra.
U Minh Tông sẽ cảm kích ân nghĩa lần này.
Là một kẻ đã từng đọc qua không ít tiểu thuyết tu tiên cùng kiếm hiệp cổ trang, cũng nghe không thiếu những từ ngữ như đại ân đại nghĩa này, nhưng mà đến cuối cùng lại có mấy ai nhận được ân báo đâu chứ?
Hơn nữa nhìn hồng y thiếu niên vẫn gắt gao ôm lấy Xích Viêm Điêu trong lòng không chịu buông ra, Lý Phi Vũ liền hiểu rằng sự việc không chỉ đơn giản như vậy, bất quá nếu hai lão giả kia không chịu nói thì hắn sẽ đi ép hỏi hồng y thiếu niên này vậy, dù sao cũng không phải là không thể tra hỏi a.
Vươn một ngón tay có ngân sắc chỉ đao đang bùng lên một luồng vụ khí thơm nồng màu tử hắc sắc hướng về phía đầu Xích Viêm Điêu đã bị đánh ngất trong lòng hồng y thiếu niên, Lý Phi Vũ có chút cười tà nói:
- Tiểu công tử.
Ta biết đầu Xích Viêm Điêu này tuyệt đối không đơn giản, có thể còn rất quan trọng đối với ngươi, nhưng nếu ngươi không nói rõ bản thân cần đến Xích Viêm Điêu của ta để làm gì thì ta cũng không ngại hủy đi đầu yêu thú này đâu.
Nghe hắc y nhân nói, lại nhìn ngữ khí giống như chỉ cần nghe thêm một lời không cần thiết nữa thì hắn sẽ lập tức giết chết đầu Xích Viên Điêu trong tay nên hồng y thiếu niên bất chợt rơi vào thế giằng co mà bật khóc nức nở:
- Ta cần Xích Viêm Điêu...
Ta... Ta rất cần Xích Viêm Điêu...
Hu hu...
Gia gia... Gia gia bị trúng hỏa độc... Hu hu...
Ta cần... Ta cần máu... Máu tươi của Xích Viêm Điêu để cứu gia gia...
Hu hu...
Nhận được câu trả lời ngoài sự tưởng tượng, Lý Phi Vũ từ tận sâu trong lòng thoáng có chút nặng nề liền hướng hồng y thiếu niên lạnh nhạt hỏi tiếp:
- Ngươi làm sao biết máu của Xích Viêm Điêu có thể giải được hỏa độc?
Lại nói ngươi như thế nào mà phát hiện ra Xích Viêm Điêu ở trong tay ta để đến trộm?
Bị giọng nói lạnh lùng của Lý Phi Vũ dọa cho kinh hãi, lại nghĩ đến đầu Xích Viêm Điêu vẫn còn đang mê man trước ngực, cơ hội cứu sống gia gia cũng đã ở ngay trong tầm tay nên hồng y thiếu niên liền vội vàng đáp:
- Ta nói... Ta nói...
Là... Là nhị ca nói cho ta biết...
Nhị ca vốn cùng bát cửu nhị vị trưởng lão đến từng Đấu giá trường hỏi thăm tung tích của Xích Viêm Điêu, sau đó... Sau đó liền nghe được tin tức Truy Yêu Ngũ Quái vừa bắt được một đầu ấu thú Xích Viêm Điêu.
Nhưng... Sau đó lại bị... Lại bị người ta đổi đi mất.
Sau khi nhị ca nói cho ta biết người giữ Xích Viêm Điêu đang bị Truy Yêu Ngũ Quái theo dõi thì ta liền nảy sinh ý định chạy theo tìm cơ hội cướp lấy...
Sau đó... Sau đó...
Sau đó thì chính là tình cảnh như bây giờ a...
Ngừng một chút, hồng y thiếu niên liền quay qua hai vị lão giả có chút giận dỗi quát:
- Không phải hai vị cùng nhị ca đã nói là người giữ Xích Viêm Điêu chỉ là tu giả Kết Đan Cảnh thôi sao?
Hai vị còn cam đoan là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa nhị ca cũng nói là cho ta đi tìm Xích Viêm Điêu lập công cứu gia gia một mạng, tại sao lại thành ra như thế này?
Nhị ca đâu?
Tại sao chỉ có hai người tới đây?
Nghe hồng y thiếu niên hỏi, hai vị lão giả còn chưa kịp trả lời thì sau lưng liền vang lên một giọng nói của nam tử, tiếp đó là một đạo thân ảnh từ phía trong rừng cây đi ra:
- Tiểu đệ, vi huynh ở đây.
Nhìn thấy nam tử vừa tới còn chưa quá ba mươi, mày cao, mắt sáng, mũi ưng thật đủ tiêu chuẩn của một khuôn mặt gian xảo khiến cho Lý Phi Vũ không khỏi cảm thấy có chút chán ghét.
Trông thấy nam tử vận bạch y xuất hiện, hồng y thiếu niên liền phẫn nộ hướng hắn lớn giọng chất vấn:
- Nhị ca.
Sao ngươi nói với ta là lần truy bắt Xích Viêm Điêu này không hề có nguy hiểm, còn gạt ta nói là để cho ta tìm được đầu yêu thú này trước, sau đó đem về cứu gia gia, như vậy người sẽ không giận ta nữa?
Nhìn bạch y nam tử vừa mới xuất hiện nhếch miệng cười xảo trá, cộng thêm việc hồng y thiếu niên tỏ vẻ giận dữ cáu gắt thì Lý Phi Vũ nghe tới đây không cần dùng não cũng có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Có thể là do hồng y thiếu niên này bởi vì nóng lòng muốn cứu gia gia nên mới bị nhị ca của hắn tính kế lừa gạt đẩy vào trong hiểm cảnh, nghĩ đến việc thân huynh đệ lại nổi lên sát tâm với nhau thật là khiến cho Lý Phi Vũ hắn hiểu rõ hơn về sự tối tăm của lòng người.
Thấy hồng y thiếu niên bị hắc y nhân khống chế, bạch y nam tử sau khi suy nghĩ một lúc liền hướng hai vị lão giả mỉm cười có chút khách khí nói:
- Nhị vị trưởng lão, việc tranh đoạt đầu Xích Viêm Điêu này xin nhờ cả vào hai vị rồi.
Chỉ cần lần này thành công bắt được Xích Viêm Điêu giúp gia gia ta giải trừ được hỏa độc, vậy thì chuyện hai vị muốn tới chưởng khoản khố phòng cùng dược phòng ta đều có thể hướng gia gia cầu tình giúp hai vị.
Tuy là nhận được lời hứa hẹn của bạch y nam tử, bất quá vị hôi bào lão giả vốn trước đó không hề lên tiếng chợt khàn giọng hỏi:
- Nhị công tử, lời ngươi nói là thật chứ?
Ngươi nên biết là việc đoạt Xích Viêm Điêu từ tay một tu giả Ngộ Đạo Cảnh trung kỳ khó đến mức nào a, hơn nữa còn có...
- Bát trưởng lão không cần lo lắng.
Triệu Công Minh ta xưa nay nói lời giữ lời, hai vị trưởng lão chỉ cần toàn lực ra tay đối phó tu giả kia là được.
Còn về đầu yêu thú kia cùng tiểu đệ cứ giao lại cho ta.
Không đợi hôi bào lão giả nói hết câu bạch y nam tử đã vội vã cắt lời, sau đó chỉ thấy hắn gọi ra bản mạng pháp bảo của mình là một cây trường thương thuần một màu đen nhánh, linh lực của tu giả Độ Kiếp Cảnh sơ kỳ hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.
Thấy Triệu Công Minh động, hai lão giả cũng đồng loạt hướng hắc y nhân là Lý Phi Vũ phát động công kích, lúc này liền thấy từ trên người hai lão giả toát ra hai luồng quang mang hôi sắc và lam sắc cực kỳ mạnh mẽ, sau đó từ trong hai luồng quang mang liền hiện ra một thanh cự phủ cùng một cây bảo phiến màu lam nhạt.
Biết rằng lần này sẽ phải dùng hết toàn lực ứng chiến nên Lý Phi Vũ liền hướng Cửu U bên cạnh nói nhỏ:
- Giúp ta trông chừng tên bạch y nam nhân kia.
Đợi ta xử lý xong hai lão đầu này sẽ qua giúp ngươi.
Sau đó không đợi Lý Phi Vũ dặn dò thêm, Cửu U liền lập tức bay lên cao hóa thành một đầu hắc sắc khổng tước lớn đến mấy chục trượng, song dực vung lên hoàn toàn che khuất đi chút ánh sáng còn lưu lại của buồi chiều ta.
Nhìn thấy hồng y nam tử cùng Xích Viêm Điêu đã ở trong vòng bảo vệ của Cửu U, lại thấy hai lão giả của U Minh Tông đang cấp tốc lao tới, Lý Phi Vũ liền nhanh chóng dùng Ngân Đao Chỉ phóng thích ra thủ hộ quanh thân.
Vốn dĩ cho rằng lấy lợi thế của hai tu giả Ngộ Đạo Cảnh trung kỳ thì không quá khó khăn để chế trụ hắc y nhân cũng chỉ có tu vi tương tự, vậy nên sau khi triệu hoán ra bản mạng pháp bảo của mình, hai lão giả của U Minh Tông liền phát ra đòn công kích cực mạnh ý muốn một kích tất sát hắc y nhân trước mặt.
Hôi bào lão giả cầm trên tay cự phủ màu huyết sắc, hai tay siết chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh, sau đó hai tay mạnh mẽ vung lên đem cự phủ hướng đầu Lý Phi Vũ bổ xuống, khóe miệng phát ra thanh âm ồm ồm tựa như dã thú khiến cho người ta nghe thấy phải rùng mình run sợ:
- Thật không biết tốt xấu, hôm nay liền lấy đầu ngươi làm vật tế cho Khai Sơn Phủ của ta đi.
Khai Sơn Quyết, Nhất Thức Trảm Sơn Hà.
Thấy hôi bào lão giả vừa ra tay đã dùng tới đòn công kích cường đại nhất, lam bào lão giả hít sâu một hơi rồi cũng nhanh chóng vung lên cây bảo phiến trong tay mà lao tới:
- U Lam Thiên Độc Quyết, U Lam Thiên Vụ.
Trên tay trôi nổi từng mảnh chỉ đao, Lý Phi Vũ lạnh nhạt nhìn hai thân ảnh cùng với đòn công kích cường hãn đang ập tới, trong lúc u lam độc vụ cùng một trảm nặng nề của hôi bào lão giả đã tới trước mặt, Lý Phi Vũ liền chọn cách lập tức phi thân nhảy vào trong độc vụ tạm tránh đi công kích từ Khai Sơn Phủ.
Lam bào lão giả vốn cho rằng độc vụ từ công kích của hắn sẽ khiến cho hắc y nhân kiêng dè, thật không nghĩ tới hắc y nhân kia lại trực tiếp nhảy vào đón đỡ độc vụ mà tạm thời tránh đi công kích từ Khai Sơn Phủ, điều này cũng khiến cho hai lão giả đang lao tới có chút trở tay không kịp mà thoáng khựng lại.
"Ầm ầm"
Thanh âm đổ nát nhất thời vang lên, trong lớp bụi đá đang dần tan đi chợt hiện ra thân ảnh đang vận hắc y của Lý Phi Vũ, lúc này chiếc mũ trùm đầu của hắn đã bị chấn văng để lộ ra dung mạo xinh đẹp vốn có, chỉ có điều, giờ đây nét xinh đẹp của hắn lại đang ở giữa luồng u lam độc vụ nên nhìn qua có chút kỳ dị mà thôi, hơn nữa nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy Lý Phi Vũ hắn còn đang từ từ hướng độc vụ thôn phệ khiến cho u lam độc vụ vốn dày đặc chợt nhanh chóng thu lại chỉ còn chưa đến phân nửa.
Chứng