" Bẩm Quý quân, có Chu tiểu thư cầu kiến." Ngọc nhi đứng trước cửa phòng nhìn Mộc Thanh đang cho tiểu Tuyết ăn.
Mộc Thanh buông bát thịt trên tay xuống, dùng khăn tay lau qua, nói:" Nơi này không có người ngoài, không cần dùng kính ngữ."
" Thưa vâng."
" Vậy, nàng có nói tìm ta có việc gì không? Tìm đến sớm như vậy."
" Chu tiểu thư nghe nói người trù nghệ rất tốt, muốn đến học hỏi. Thái hậu đã chấp thuận."
Mộc Thanh nghĩ trong đầu, thì ra vẫn là một tiểu cô nương tâm tư đơn giản, nàng muốn lấy lòng Thái hậu trước. Ngày hôm qua Thái hậu có vẻ rất hài lòng với món canh hầm của y, hôm nay nàng liền tìm đến.
" Ngọc nhi, em ra ngoài châm một bình trà mời nàng dùng, đợi ta chỉnh lại y phục sẽ ra sau."
" Vâng, nô tỳ cáo lui."
Mộc Thanh gật đầu mỉm cười với nàng. Y mở ngăn tủ ra, chọn lấy một cây trâm ngọc và ngọc bội ngọc lục bảo.
Y bây giờ đã là Quý quân, người được hoàng đế sủng ái, tuy là không cần giống nữ nhân trang điểm cầu kì nhưng cũng không thể quá sơ sài.
Chu Á Liên ngồi chờ Mộc Thanh ở bàn đá bên cạnh hồ nước trong hậu viện, nơi này gần với trù phòng. Ngọc nhi có nói mời nàng vào phòng nhưng nàng nói muốn ở ngoài ngắm hoa.
" Chu tiểu thư, bắt người phải chờ lâu rồi. Chủ tử của nô tỳ đã đến." Ngọc nhi đặt ấm trà xuống bàn, nói với nàng.
Vừa lúc này Mộc Thanh bước ra. Y một thân lam y thanh nhã, tóc búi cao còn cài thêm trâm ngọc,bộ dáng vô cùng hút hồn.
Chu Á Liên có chút ngẩn người, song nàng lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ, tính ra, y so với Phong ca ca của nàng thì còn thiếu một chút nam tính. Nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đoán được y như thế nào lại được ân sủng.
" Á Liên tham kiến Quý quân." theo lễ nghi, nàng chức phận nhỏ bé hơn, phải hành lễ.
" Chu tiểu thư không cần đa lễ."
Chu Á Liên ngồi xuống ghế, ngữ điệu vô cùng tươi vui:" Á Liên mạo muội làm phiền đến Quý quân. Á Liên biết người nấu nướng rất ngon, muốn nhờ người chỉ giáo một chút."
" Tiểu thư quá lời rồi, ta nào dám chỉ giáo."
" Người được Thái hậu coi trọng, chắc chắn có thể giúp Á Liên. Á Liên từ nhỏ được phụ thân nuông chiều, đều chưa từng xuống trù phòng. Nhưng tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, không thể giống như khi còn sống với phụ thân."
Thật ra nàng chỉ nghĩ đơn giản, muốn từ từ bắt chước Mộc Thanh. Nghe phụ thân nói y là người rất được lòng mọi người. Trước đây xuất thân chỉ là nhi tử của một thái y, từ khi vào cung lại vô tình đắc tội với phi tần của Sở Khải Phong. Nhưng sau đó đã lập được không ít công trạng, vừa được Sở Khải Phong hết mực sủng ái, lại còn được Thái hậu chấp thuận việc sắc phong.
Nếu như nàng có thể trở nên giống y một chút, có lẽ Phong ca ca sẽ để ý đến nàng hơn.
" Nếu nàng đã nói vậy, ta lẽ nào lại cự tuyệt. Ngọc nhi nói với ta hôm nay ngự trù nhiễm bệnh, vừa đúng lúc nàng đến, ta sẽ tự mình xuống trù phòng nấu bữa trưa, nàng có thể theo cùng."
" Đa tạ Quý quân, Á Liên nhất định nghiêm túc học hỏi."
" Được chúng ta đi."
Trù phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp, bước vào đều không ám mùi dầu khói nặng. Mộc Thanh nhìn vào rổ rau củ và thịt khô treo trên dây.
" Ngọc nhi, Mai An cung còn rau củ ngâm chua chứ?" y quay sang hỏi Ngọc nhi.
" Bẩm Quý quân, ngự trù vừa ngâm thêm bình mới, người có thể thử."
" Vậy, em ra ngoài gọi người bắt một con gà."
" Thưa vâng, nô tỳ lập tức đi."
Chu Á Liên nhìn theo hướng Ngọc nhi rời đi, rồi quay sang hỏi y:" Tiểu nữ có thể làm gì để giúp người a?"
" Nàng ở đây đợi Ngọc nhi trở lại,ta sẽ đem nấm đi lau sạch, hôm qua ngự trù có chuẩn bị nấm hương tươi và nấm mối. Bệ hạ rất thích, trưa nay ta sẽ đem làm vào món."
Chu Á Liên nghe nhắc đến Sở Khải Phong thì mắt sáng lên vài phần, vội tiến đến, giành lấy rổ nấm:" Để tiểu nữ làm, tiểu nữ theo người học hỏi, không thể đứng yên nhìn người làm được."
Sau đó nàng nhanh chân chạy ra ngoài, Mộc Thanh lắc đầu nhìn nàng. Một lúc sau, Ngọc nhi quay trở lại.
" Công tử, người để Chu tiểu thư rửa nấm sao? Nàng ấy căn bản chưa từng động qua." Ngọc nhi đặt đĩa đựng gà xuống cạnh chảo lớn.
" Hửm, nàng làm sao?"
" Nấm hương đều bị nàng cọ đến nát rồi."
Mộc Thanh nghe vậy thì liền ra xem. Quả nhiên, nàng là thiên kim đài cát, sao có thể biết làm việc như này. Y lại gần cầm một cây nấm lên nhìn thử, do quá mạnh tay mà đã bị nát.
" Chu tiểu thư, rửa nấm không thể mạnh tay như vậy đâu." y bứt một là bầu gần đó, dùng nước lau nhẹ đi phần bẩn:" Chỉ cần nhẹ nhàng lau đi phần thân và phần mũ như vậy là được rồi."
Chu Á Liên rất chăm chú nhìn y làm rồi bắt chước theo từng động tác, sau đó thì theo y vào trù phòng.
Nàng đột nhiên nghĩ, Mộc quý quân thì ra lại dễ mến như vậy, đối xử với nàng rất tốt. Sau này đợi nàng tiến cung, nhất định sẽ cùng y chung sống hòa bình, nàng sẽ thay sinh y cho Sở Khải Phong một tiểu vương tử trắng trẻo mập mạp, để y nhận làm nghĩa tử.
Chu Á Liên vừa nghĩ vừa cười khúc khích, Ngọc nhi nhìn nàng khó hiểu, cúi đầu không dám duy trì ánh mắt quá lâu.
" Chu tiểu thư, lại đây, ta chỉ nàng cách tách nấm."
Nàng giật mình một cái, rồi nói:" A, tiểu nữ đến ngay."
- ------- Thư Phòng --------
" Chuyện trẫm giao cho ngươi đã tìm được chưa?" Sở Khải Phong vừa đọc tấu chương gửi về từ biên cương, vừa hỏi Dư Minh.
" Khởi bẩm bệ hạ, nô tài đã tìm đến phủ tướng quân, Dương tướng quân nói ngài cũng không dám chắc về việc binh khí kia có phải của thợ rèn trong cung hay không."
Sở Khải Phong nhíu mày, hạ tấu chương xuống:" Sao lại nói như vậy?"
" Khởi bẩm, cách đây ít lâu, người thợ lành nghề nhất trong cung đã qua đời, không thể tra hỏi, các thợ rèn khác đều nhận đó không phải họ rèn."
Hắn suy nghĩ một hồi mới nói:" Ngươi truyền lệnh trẫm, trong một hai ngày tới triệu Dương Khuynh vào cung."
" Nô tài tuân lệnh."
" Hiện tại đã là giờ nào?" hắn cảm thấy có chút đói, hình như đã đến giờ dùng ngự thiện.
" Bệ hạ, bây giờ đã là cuối giờ Tỵ."
" Không ngờ vẫn còn sớm như vậy."
" Bệ hạ, người cảm thấy đói sao?"
" Trẫm không có." nói xong câu này hắn có chút đỏ mặt.
Dư Minh lén cười mỉm:" Có thể do sáng nay người ăn hơi ít, người mau hồi cung, Mộc quý quân có lẽ cũng đang đợi người đến dùng ngọ thiện."
Sở Khải Phong không chần chừ, hắn lập tức đóng lại tấu chương, hạ chỉ hồi cung đến Mai An cung.
Mùi thơm từ thức ăn đánh thức vị giác của hắn. Sở Khải Phong thấy Ngọc nhi bê khay gỗ đựng một bát canh lớn, liền gọi nàng lại:" Quý quân đang ở đâu?"
" Khởi bẩm hoàng thượng, chủ tử đang ở trù phòng."
" Trù phòng? Sao y lại ở đó."
" Hôm nay ngự trù đổ bệnh, đáng lẽ sẽ có ngự trù khác đến thay việc. Nhưng hôm nay Chu tiểu thư đến tìm Quý quân muốn học trù nghệ nên người đặc biệt xuống trù phòng chuẩn bị bữa trưa."
( Á Liên, muội ấy rốt cuộc đang nghĩ thứ gì?) Sở Khải Phong thầm nghĩ, xua tay để Ngọc nhi rời đi, hắn đi về phía trù phòng.
Mộc Thanh xào nấm cùng thịt hươu, mùi thơm lan toả vô cùng hấp dẫn, Chu Á Liên đang chầm chậm múc từng muỗng canh vào một cái chén cao.
Nàng thấy Sở Khải Phong đến liền buông chén hành lễ:" Á Liên tham kiến hoàng thượng."
" Miễn lễ." hắn chủ qua loa nói với nàng hai chữ, rồi trực tiếp đến chỗ Mộc Thanh, ôm lấy eo y, thủ thỉ.
" Đang làm món gì, mùi thơm như vậy?"
Mộc Thanh cọ má hắn một cái như chào hỏi:" Là món nấm huynh thích, đợi một lát nữa có thể dùng. Đừng dính sát vào ta như vậy, ở đây rất nóng."
Sở Khải Phong buông y ra, nhìn vào chảo lớn đang toả khói.
" Chu tiểu thư, nếu nàng muốn đưa món canh đến cho Thái hậu thì mau đi, sắp đến giờ Thái hậu dùng ngự thiện."
" A, tiểu nữ cáo từ. Cảm tạ Quý quân hôm nay đã tận tình chỉ bảo."
Mộc Thanh nhu thuận cười với nàng một cái. Chu Á Liền rời đi, Sở Khải Phong liền hoá bạch tuộc quấn chặt lấy y.
" Huynh lại làm gì vậy?"
" Thanh nhi, đệ có thể đừng đối với ai cũng cười như vậy được không?"
" Nga, là bình giấm nhà ai đổ mà lại nghe mùi chua vậy a?"
" Là của ta."
Mộc Thanh cười hắn quá trẻ con, gần đây đặc biệt hay ghen:" Huynh dạo này rất lạ nha, hết tiểu Tuyết đến Ngọc nhi, bây giờ ngay Chu tiểu thư huynh cũng muốn ghen."
" Ta vẫn luôn ghét bỏ những người đối với đệ quá thân thiết. Chỉ là hiện tại mới bộc lộ ra rõ như vậy thôi."
Mộc Thanh đặt đũa nấm vào khay gỗ, gỡ tay hắn ra, quay người cùng hắn đối mặt:" Thanh nhi cũng rất ghen, huynh cũng đừng cùng Lâm tài nhân ân cần như vậy."
Mấy ngày trước ở Thọ Ninh cung, Mộc Thanh đã gặp qua vị Lâm tài nhân, một trong số phi tần hiếm hoi của hắn. Sở Khải Phong đối với nàng không tỏ ra xa lánh như đối với Vương Ngải Lị, ngược lại có chút thân mật.
Sở Khải Phong rất ngạc nhiên, y lần đầu tiên nói ra những lời này.
" Thanh nhi "
" A Phong, ưm..."
Hắn gấp gáp đoạt lấy môi của y, tham lam cắn mút. Đã hơn bốn ngày bọn họ chưa ân ái, vì Mộc Thanh cấm. Hiện tại chỉ hôn thôi cũng khơi lên dục vọng của hắn.
Mộc Thanh nhận thấy phản ứng của hắn thì vội đẩy hắn tách ra.
" Đừng... lúc này. Đợi đến tối sẽ để huynh tùy ý. Chúng ta mau ra ngoài."
" Tối nay thật sự có thể sao?"
" Ưm." y ngượng ngùng gật đầu.
Sở Khải Phong cười lớn " ha ha ", ôm vai Mộc Thanh đang đỏ mặt cùng ra ngoài.
" Vị canh hầm rất lạ miệng,rất ngon." Thái hậu nếm thử một muỗng canh, hài lòng khen Chu Á Liên.
" Thái hậu thấy thích thì Liên nhi mỗi ngày đều nấu dâng lên người."
Thái hậu cười hiền:" Con theo Mộc Thanh học hỏi, nhưng tuyệt đối đừng quá gần gũi và làm phiền y. Dù sao y cũng là nam tử, lại còn là sủng quân của A Phong."
" Liên nhi biết, con sẽ không quá ỷ nại đâu."
" Tốt lắm, đợi đến sinh thần mười bảy của con, ta sẽ nhờ A Phong tìm một đức lang quân cho con, để con có cuộc sống an nhàn, viên mãn."
Chu Á Liên đột nhiên cúi mặt xuống ngập ngừng:" Thái hậu, người biết con từ nhỏ đã rất mến mộ Phong ca ca."
Nụ cười của Thái hậu dần khép lại, bà phiền não:" Ta đây cũng rất muốn có con làm tức nhi. Chỉ là với tính cách của A Phong, ta không chắc nó sẽ nguyện ý nạp phi."
Nàng im lặng, thật sự không còn cách sao, ngay cả Thái hậu cũng nói như vậy.
Một lúc sau, nàng mới nói:" Liên nhi sẽ cố gắng trở nên tốt hơn, Phong ca ca từ nhỏ đã thương con, huynh ấy nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."
" Liên nhi, kì thực A Phong chỉ đem con như tiểu muội mà..."
Nàng nói chen vào:" Lẽ nào Thái hậu cũng không ủng hộ Liên nhi, người có điểm nào không thích ở Liên nhi?" kèm theo một bộ mặt đáng thương.
Thái hậu bất lực, đành nói:" Được, ta để con tự ý. Nhưng không được quá phận."
Á Liên vui vẻ nép vào cổ bà:" Liên nhi biết người thương con nhất mà."
Thái hậu lắc đầu cười, trách nàng vẫn là một tiểu nha đầu nghịch ngợm.
- ------------ Năm ngày sau -------------
Ở Ninh Thư cung
Gần đây Vương Ngải Lị không được vui. Chu Á Liên đột nhiên xuất hiện, quấn lấy Thái hậu ngày đêm trò chuyện. Nàng nhìn ra nữ nhân kia có ý đối với Khải Phong. Hiện tại Thái hậu ưu ái nàng ta như vậy, chỉ cần một thời gian nữa nàng sẽ sớm trở nên vô hình giữa chốn hậu cung. Bệ hạ một mực sủng ái Mộc Thanh, suốt mấy tháng cũng không ghé đến Ninh Thư cung.
" Nương nương, trà đã đến." Tú Liễn đem trà đặt trên bàn.
" Tú Liễn, ngươi bên ngoài đã nghe ngóng được những gì?"
" Khởi bẩm, nô tỳ nghe nói nhi nữ của Chu thái sư, Chu tiểu thư mấy ngày nay đều đến Mai An cung theo Mộc quý quân học trù nghệ."
" Hoang đường " Ngải Lị nổi giận đập mạnh, nước trá nóng trong ly sóng sánh, vương lên tay nàng:" Bổn cung mới là chủ hậu cung, nàng ta muốn tìm ít nhất cũng nên tìm đến ta. Vậy mà lại ngang nhiên tìm hắn, thật không coi ta ra gì."
Tú Liễn vội quỳ xuống:" Nương nương bớt giận, nước trà rất nóng, nhỡ làm hại đến đôi tay ngọc của người."
Ngải Lị nhìn xuống nàng, rồi lấy khăn tay lau đi nước trà trên tay. Được nửa chừng nàng đột nhiên dừng lại, nói một câu không liên quan với Tú Liễn:" Ngươi nói xem, Thái hậu có phải rất sủng nàng ta.?"
" Thưa vâng."
" Nàng ta từ nhỏ được phụ thân nuông chiều, mấy chuyện bếp núc kia hẳn là vụng về."
"... "
" Mười bảy tuổi, rất đẹp." nàng nâng ly trà, thoáng ngửi hương thơm:" Nếu như vô ý để lại vài vết sẹo, nhất định sẽ rất đáng thương."
Ngải Lị quay sang nhìn nàng:" Ngươi có cảm thấy thế không?"
" Nương... nương nương..."
Hôm nay cũng là gần ngày sinh thần của Chu Á Liên, nàng vẫn đến tìm Mộc Thanh, nhưng nàng không thể biết, qua ngày hôm nay, tất cả những thứ tốt đẹp nàng viễn tưởng đều sẽ thay đổi.
Mộc Thanh đang thái củ cải, Chu Á Liên cứ nhìn vào chảo dầu nóng.
" Quý quân, Ngọc nhi đã đi lâu như vậy, sao còn chưa trở lại?"
" Nàng đừng đứng gần bếp lửa như vậy, rất nguy hiểm."
" A, tiểu nữ biết rồi."
" Quý quân, nô tỳ đã trở lại." Ngọc nhi đặt đĩa đậu hũ bên cạnh chảo dầu.
" Thứ lỗi nô tỳ chậm trễ, vì vừa rồi va vào một cung nữ, khiến đậu bị hỏng, cũng may nàng ta sẵn có đĩa trên tay, nên đã đổi với nô tỳ."
" Ta không trách." Mộc Thanh hạ dao, quay sang nói với Ngọc nhi:" Trù phòng đã hết mất ớt khô, em giúp ta đi hỏi ngự trù nơi ông ấy cất, mang lại đây cho ta."
" Vâng, nô tỳ đi ngay."
Chu Á Liên nhìn ai cũng có việc, nàng nói với Mộc Thanh:" Quý quân, có phải đem đậu hũ chiên không?"
" Đúng vậy."
" Cái này tiểu nữ có thể làm a." Á Liên vui vẻ cầm lấy đĩa đậu hũ, không do dự mà đổ hết vào chảo.
Nhưng....
" A..."