Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát

Chương 119: Tình Yêu Là Phép Màu Của Cuộc Sống






" Thiên ca ca mau buông tay ra đi Du nhi khó thở " Không vì chân ái thì bổn bảo bảo cũng không trở lại để cho mi hành hạ đâu.Bổn bảo bảo đã nói mà thế giới này rất đáng sợ toàn bệnh thần kinh thôi mà cái hệ thống rách nát đó không chịu tin.Đúng là cái đồ hệ thống vô dụng nhất thế giới mà.
" Kí chủ người đừng có mà hổ báo trường mẫu giáo.

Miệng thì nam mô bụng thì dao găm " Kí chủ là đồ hết thuốc chữa.Đã độc ác lại còn vô cùng nham hiểm mà.Từ nay chúng ta không thuộc về nhau.Nên kí chủ là người tránh xa bổn hệ thống ra.Chúng ta vẫn nên là nước sông không phạm nước giếng.
" Anh xin lỗi bảo bối! Tất cả là lỗi của anh.

là anh ngu ngốc vô dụng không bảo vệ được em! " Mặc Thiên anh lại ngàn vạn lần đáng chết.


Sao lại sút nữa làm hại Du nhi bảo bối chứ.Là anh sai anh đáng chết.Sau này anh phải quan tâm và chú ý đến bảo bối Du nhi tỉ mỉ hơn.
Khi hai người đang anh anh em em tình chàng ý thiếp đang cùng nhau rắc cẩu lương thì bác sĩ đã được trợ lý Phương thông báo và đã có mặt ở phòng bệnh của Tử Du.
" Chặc chặc! Đúng là tình yêu là phép màu của cuộc sống mà.Tình trạng của bệnh nhân đã và đang ổn định " Bác sĩ nói xong thì tiến lại và bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể, sức khỏe của Tử Du.

Và sau khi xong việc thì rời đi để lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân trễ Thiên Du của chúng ta thể hiện tình cảm ( Mặc Thiên và Tử Du = Thiên Du)
Hàn Mặc đang đi trên hành lang thì thấy rất nhiều bác sĩ rời khỏi phòng của em gái liền bất an chạy thật nhanh tới phòng bệnh để xác định tình hình của em gái.Mở cửa bước vào cảnh tượng trong phòng bệnh làm cho Hàn Mặc hắn không tin vào mắt mình nữa:
" Du nhi bảo bối của ca ca cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi.Ca ca rất nhớ em " Giờ trong mắt Hàn Mặc hắn mọi thứ đều là hư vô không có gì quan trọng hơn em gái cành vàng lá ngọc này của hắn.
" Lâu rồi không gặp Hàn Mặc.

Chuyện năm tôi bắt buộc phải tời đi.Mọi chuyện chỉ là một hiểu lầm." Anh luôn biết Hàn Mặc hắn có chấp niệm rất sâu với chuyện năm đó khi anh đi du học ngay sau khi bảo bối hôn mê.
" Cậu không xứng! Tất cả là do cậu nếu như ngày đó cậu không mang con bé ra ngoài thì nó sẽ phát bệnh dẫn tới hôn mê sao? Cậu rời đi ngay khi con bé hôn mê nên cậu không có chứng kiến được cảnh con bé yếu ớt ngã quỵ trong lòng tô lòng tôi, nên cậu cũng không có quyền lên tiếng ngụy biện gì cả!" Chính miệng Mặc Thiên cậu ta nói rất yêu bảo bối nhưng lại đi nước ngoài du học khi em ấy vừa mới rơi vào hôn mê.

Hàn Mặc hắn dù có mất tình cảm bạn bè hắn cũng nhật định phải làm rõ mọi việc.
Khi hai người Mặc Thiên và Hàn Mặc đang cãi nhau ầm ĩ thì nhân vật chính của sự việc vẫn như mọi khi nhân lúc mọi người không chú ý đang ngồi tranh thủ ăn kẹo và cổ vũ đánh nhau thầm trong lòng.
" Kí chủ à! Người rủ lòng từ bi cứu vớt chúng sinh đi.Mau làm gì để hai người họ hòa giải đi.

Không là lát nữa nơi đây sẽ thành đấu trường mất đó.


" Hệ thống nó mà không nói sợ là kí chủ thấy lửa cháy thì còn tiện thể thêm chút dầu và quoạt tí gió cho lửa nó cháy tợn hơn ý chứ là mà giảng hòa.
Ca ca, Thiên ca ca hai người đừng cãi nhau nữa được không.

Hai người hung dữ quá làm Du nhi rất sợ! " Vì để giả bộ cho giống cô còn dùng tay xoa nước mắt đang rơi tỏ vẻ mình bị dọa sợ tới phát khóc.
" Kí chủ à bổn hệ thống đã nói bao lần rồi.Bớt bớt lại bom nó nổ dữ quá không sửa chưa kịp " Hơ hơ! Cái hành động lau nước mắt không hề giả trân của kí chủ làm nó ngứa mắt ghê.

Nổ dữ quá mà không gian của hệ thống cũng chịu chấn động này.
" Cút đi mi là cái đồ phản bội.

Cút nhanh và luôn đê! Éo tiễn! " Thì ra con troai của ta vẫn chọn cái chết.Đợi ta trở về là mi tới số thêm lần nữa rồi đó con troai ngoan của ta.Đảm bảo không oánh chết mi bổn bảo bảo sẽ không lấy tiền.
" Kí chủ à bổn hệ thống biết sai rồi! Kí chủ đừng thế mà bổn hệ thống sợ lắm! Hu hu! " Cái miệng làm hại cái thân mà.

Kí chủ nó là đại ma đầu vẫn luôn hơn chứ không bao giờ kém.
Tử Du vờ như không nghe thấy lời cầu xin của hệ thống lại bắt đầu chuyên mục diễn xuất không hề giả trân của mình.

Khi hai người kia mới bắt đầu nhận ra là Tử Du đang ở đây mới hòa hoãn chút ít.
" Du nhi muốn về nhà! Du nhi không thích bệnh viện, không thích! Lần cuối Du nhi thấy ba mẹ là ở trong bệnh viện bọn họ khắp cơ thể toàn là mấy được bác sĩ đẩy đi.


Bọn họ không còn nữa, bọn họ bỏ rơi Du nhi rồi! " Bổn bảo bảo ghét bệnh viện.

Toàn tràn ngập mùi chết chóc và u ám như chiến trường vậy.

Thế giới bên ngoài thật sự vô cùng vô cùng đáng sợ mi mau đưa ta về không gian đi hệ thống yêu dấu của ta ơi.

Hu hu, mi đưa bổn bảo bảo về đi, bổn bảo bảo sợ lắm!
Nếu như hệ thống nó mà biết được cái suy nghĩ này của Tử Du chắc nó sẽ khinh bỉ cô.Bở vì? Hơ hơ bình thường toàn chửi nó rách nát vô dụng mà lúc cần thì hệ thống yêu dấu.

cái xưng hô đó sẽ làm nó đột tử mất.

Vì độ lật mật nhanh của kí chủ nhà nó còn nhanh hơn người yêu cũ nữa.Rồi nó sẽ thăng thiên vào một ngày sớm thôi.Hu hu!.