Xuyên Không! Cô Nàng Ma Cà Rồng Tinh Nghịch

Chương 27




Sắc mặt Hàn Băng Tâm ngưng trọng "Cái gì mà thống nhất,cái gì mà đăng cơ chẳng phải trong truyện nói rằng Lãnh Hàn liên tục chinh chiến xa trường gần mười năm mới thống nhất được sao? Không lẽ... không... không..."

Mà chưa tính, lúc nàng thăng cấp hắn vẫn chưa thống nhất võ lâm chỉ mới là một các chủ nhỏ nhoi. Phải hai, ba năm nữa hắn tham gia đại hội võ lâm gì đó rồi mới thống nhất võ lâm. Sau đó hắn lại mắc hai, ba năm để lật đổ hoàng huynh mình. Rồi mới chinh chiến liên tục gần mười năm trời để thống nhất thiên hạ. Vậy chẳng lẽ nàng dùng mười mấy năm để thăng cắp sao? No way...

Đừng nói là mười mấy năm chỉ mười năm thôi cũng là khoản thời gian chưa từng có trong lịch sử thăng cấp của nàng. Từ cấp nhỏ cho tới cấp lớn, thời gian dài nhất cũng chỉ sáu năm chưa bao giờ thời gian lại vượt xa như vậy.

Đối với một ma cà rồng bình thường mười mấy năm thăng cấp cũng là chuyện thường gặp nhưng đối với nàng dùng mười mấy năm để thăng cấp thì chính là đả kích lớn.

__________________________

Sau khi thống nhất thiên hạ, Lãnh Hàn sát nhập tất cả các nước vào lãnh thổ nước mình và vẫn lấy quốc hiệu là Thiên Long quốc. Các hoàng tộc, quần thần của các nước điều bị diệt sạch. Binh lính, dân chúng thuận thì sống nghịch thì chết. Thiên hạ rơi vào cảnh rối ren.

Dù vậy nhưng khinh thành Thiên Long quốc vẫn náo nhiệt bình thường. Bởi ở đây sắp đón một sự kiện quan trọng.

Giữa dòng người đông đúc, Hàn Băng Tâm trong bộ dạng tiểu cô nương như lúc nàng mới xuyên vào tay cầm một đống đồ ăn vật vừa đi vừa ngắm nghía khắp nơi.

Nàng vừa đến kinh thành sáng nay, tính đi điều tra mà thôi đi chơi trước rồi tính sau. Sự đả kích lớn cũng bị nàng quăng ra phía sau.

⁃ Ngươi không có mắt à đi đường kiểu gì vậy_ giọng nói của một nữ nhân chanh chua vang lên thu hút sự chú ý của nhiều người gần đó.

⁃ Thật xin lỗi._ người thiếu niên cuối mặt xin lỗi rồi lướt qua người nữ nhân bỏ đi

⁃ Này, ngươi tưởng xin lỗi là xong sao đứng lại cho ta_ nữ nhân tức giận la lớn nhưng người thiếu niên vờ như không nghe rồi đi mất.

Mọi người thấy không có chuyện gì nên tản bớt đi, Hàn Băng Tâm nhìn bóng lưng người thiếu niên đã đi xa mà lòng nghi ngờ. Chẳng phải đấy là Bạch Triệt sao? Sao lại trong bộ dạng kia. Quần áo tầm thường có chút cũ, tóc rối loạn tuỳ tiện buộc, luôn cuối mặt khi đi cứ như sợ người ta nhận ra mình,... thật là không giống Bạch thiếu gia của Bạch gia trang năm xưa. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ?

"Thôi kệ cũng không liên quan đến mình."

Còn 4 ngày nữa là tới lễ đăng cơ của Lãnh Hàn, trong thời gian này Hàn Băng Tâm vừa đi chơi vừa điều tra tình hình. Mà thật ra là đi chơi chứ có điều tra gì đâu.

*Sòng bài*

⁃ Đặc đi, đặc đi, đặc xong thì rút tay lên, đặc đi,...

Hàn Băng Tâm vui vẻ cầm túi tiền lớn ra khỏi sòng bài ồn ào trước bao ánh mắt thèm thuồng, ganh tị. Nàng sờ vào sấp ngân phiếu trong mình mà lòng đầy mãn nguyện, vừa đi vừa tung hứng túi tiền rẽ vào con hẻm.

Hai tên lưu manh đi theo sau nàng nảy giờ cũng nhanh chóng rẽ vào.

Hai người ngẩn ngơ khi thấy con hẻm trống vắng không một bóng người bèn lục soát lung tung, con hẻm này bị chặn bởi bức tường nên chỉ có một đường ra vào.

⁃ Mẹ nó con khốn đó biến đâu rồi.

⁃ Khốn kiếp thật, đại nhân biết chúng ta để giuộc con xú nha đầu đó là chết chắc.

Hai tên lưu manh tức giận liên tục chữi bới.

⁃ Đang tìm ta sau_ Hàn Băng Tâm nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Hai tên giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của nàng. Rồi nhanh chóng trở lại sự giận dử hung tợn.

⁃ Tiện nhân cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

⁃ Con bà nó, dám để lão tử tìm ngươi nảy giờ để xem ta xử ngươi sao.

⁃ Đưa tiền đây.

⁃ Ngươi mà dám hét lên thì ta giết ngươi.

Hàn Băng Tâm tối mặt nhìn hai tên đang hâm doạ mình.

⁃ Miệng chó không mọc được ngà voi.

⁃ Con khốn mày nói gì._ một tên vô cùng bực tức dơ tay lên ý định đấm nàng.

"Rắc"

Nàng không tốn chút sức bắt cánh tay của tên đó bẻ gãy.

⁃ Aaaaaa

Tên kia vốn dĩ không nhìn thấy nàng ra tay bằng cách nào nhưng thấy đồng bọn của mình bị ăn thiệt liền rút cây dao giắt bên lưng quần hướng nàng đâm tới

⁃ Tiện nhân chết đi.

"Bốp"

Hàn Băng Tâm lắc người vòng ra sau lưng tên đó đá hắn một cước. Hắn va mạnh vào tường chết không nhắm mắt.

Tên kia nhìn đồng bọn bị một cước đá chết sợ hãi ôm cánh tay té xuống đất miệng cầu xin nàng

⁃ Nữ hiệp đại nhân, cô rộng lượng bỏ qua cho ta, nhà ta còn có cha mẹ già ta... ta chỉ hành xử theo lên. Đúng vậy là Đường đại nhân... Đường đại nhân bảo chúng ta phải giải quyết cô, là do cô mấy ngày nay đều tới sòng bạc làm sòng bạc tổn thất lớn..._ lời còn chưa kịp nói hết hắn ngã bịch xuống đất chết để lại trên cổ là một đường cắt sâu dài.

Những người dám chọc tới nàng chưa bao giờ nàng bỏ qua.

Hàn Băng Tâm biến mất đi tìm cái tên Đường đại nhân kia, thật không ngờ nàng thu hoạch không tồi.

Đường Nhân là chủ nhân phía sau sòng bạc, ông ta còn là tể tướng trong triều. Từ chổ ông ta nàng biết được không ít tin quan trọng.

Thật ra từ sau trận chiến giữa Kim Quy quốc với tộc Đa Nhĩ tới bây giờ chỉ mới 6 năm. Năm ấy là do Lãnh Hàn không biết bằng cách nào liên kết với bộ tộc Đa Nhĩ xâm lược Kim Quy quốc. Tống Viễn Bằng được lệnh ra dẹp loạn nhưng bị Lãnh Hàn đánh bại tử chiến trên xa trường.

Quân của Lãnh Hàn đánh đến đâu thắng đến đó, xác chết quân sĩ dưới chân hắn chất thành núi cao. Chưa đầy 6 năm, Lãnh Hàn thống nhất thiên hạ nhưng vẫn có nhiều hoàng tộc, đại thần, dân chúng không phục cách làm tàn nhẫn của Lãnh Hàn nên đứng lên khởi nghĩa. Đến cuối cùng, các cuộc khởi nghĩa điều bị dẹp yên.

Hàn Băng Tâm vui đến muốn nhảy dựng nhưng nàng vẫn giả vờ điềm tĩnh trước mặt tên Đường Nhân này. Đang ép cung đấy, phải nghiêm túc, phải nghiêm túc!

Vậy tức là thời gian thăng cấp của nàng chỉ có 6 năm, thật may mắn.

À còn một chuyện nữa, ngày đăng cơ của Lãnh Hàn cũng chính là ngày thành hôn của hắn cùng My Ân. Nữ nhân này trở thành truyền kỳ khắp thiên hạ. Một tay phò trợ cho Lãnh Hàn lên ngôi.

Có thể hiểu tại sao Lãnh Hàn lại thống nhất nhanh như vậy cũng chỉ bởi sự can thiệp của nàng ta. Thật không tệ!