Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu

Chương 37: 37: Chuyện Xưa





Sáng hôm nay Chu Nghiên Vũ đã thức dậy từ rất sớm.

Nàng có buổi học võ với Lý Trạch Dương.

Mặc dù cha nương ngầm đồng ý nhưng vẫn dặn nàng xuất phát từ sớm để ít người chú ý.

Lúc nàng bước ra từ cửa hông Chu phủ thì đã thấy một bóng dáng cao ráo đang vuốt ve con hắc mã.

Trông thấy nàng, gương mặt chàng thoáng qua nét vui vẻ.

Lý Trạch Dương hỏi: “Nàng có leo lên được không đó?”
Nhìn cái lưng ngựa cao như thế, leo hụt ngã xuống thì đau phải biết!
Nàng méo cả mặt, cứng đờ trả lời: “Chắc là … có.”
Nghe câu trả lời tràn ngập sự không chắc chắn của nàng, trong mắt Lý Trạch Dương toát lên vẻ đã hiểu.

Soạt một tiếng, một tay nắm dây cương, một tay ôm ngang eo nàng bế phốc lên lưng ngựa.

Loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi khiến nàng ngỡ ngàng trong chốc lát, cũng quên mất rằng bàn tay của chàng vẫn còn đặt trên eo mình.

Chu Nghiên Vũ ngoái lại nhìn người phía sau mình trầm trồ: “Chà đỉnh thật đấy! Ngươi cũng thật tốc độ nha, ta còn chưa kịp phản ứng gì luôn.”
Lý Trạch Dương cúi đầu nhìn ánh mắt sùng bái của nàng, khẽ cười: “Đây đâu phải tốc độ chân chính.


Một lát nàng sẽ biết.”
“Có khoa trương như vậy không?” Nàng nheo mắt hoài nghi nhìn chàng.
Lý Trạch Dương không đáp mà chỉ lẳng lặng thúc ngựa.

Con ngựa hí lên một tiếng rồi lao đi.

Lần đầu tiên cưỡi ngựa, lưng ngựa xóc nảy khiến nàng không thể ngồi vững được, nghiêng nghiêng ngả ngả mấy lần.

Chàng hoảng sợ, vội vòng tay ôm thật chặt nàng lại, tránh cho nàng lắc lư lắc lư rồi rơi xuống mất, cũng không quên căn dặn nàng nắm lấy dây cương phía trước rồi từ từ làm quen với cảm giác trên lưng ngựa.

Hành động thân mật khiến lưng nàng dán sát vào lồng ngực Lý Trạch Dương.

Mùi hương thoang thoảng bên người nàng và xúc cảm mềm mại của người trong lòng truyền đến khiến tim chàng không khỏi đập loạn nhịp.

Chàng tham lam kề sát lại gần hơn nữa, gương mặt gần với mái tóc đen tuyền bóng mượt của nàng hơn nữa, tham luyến hương thơm trên tóc nàng.

Chàng thực sự chìm đắm trong khoảnh khắc chân thực này.
Đúng vậy, chính là nàng, tiểu cô nương từng hẹn ước với chàng bên bờ sông, tiểu cô nương ngây ngô nói nhất định sẽ chờ chàng về cưới nàng.

Năm xưa, khi gia quyến nàng còn ở Trí châu, chàng chính là hàng xóm của nàng.

Nói là hàng xóm, thật ra cũng chỉ vì sống ở Trí châu, khá gần nàng mà thôi.

2 đứa nhỏ trạc tuổi nhau ngày ngày rong ruổi chơi đùa với nhau, vô cùng thân thiết.

Mãi cho đến một ngày, ông nội chàng qua đời.

Chàng không có phụ mẫu, từ khi chàng hiểu chuyện thì bên người chỉ có mỗi ông nội nuôi nấng chàng.

Ông là một nhà nho nghèo, ốm đau cũng không có tiền mua thuốc nên rất nhanh đã qua đời.

Lúc đó, nhà chàng nghèo đến nỗi không đủ tiền lo hậu sự cho ông.

Một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành như chàng có thể làm được gì chứ.

Trùng hợp thay, quân đội thời điểm đó lại đi ngang qua vùng này chiêu binh mãi mã.

Vì nghe nói chỉ cần tòng quân, trong nhà liền có 2 lạng bạc mà Lý Trạch Dương không ngần ngại chạy đến báo danh.


Nhưng mà, tuổi của chàng còn quá nhỏ, không ai dám nhận.

Chủ soái lúc ấy, cũng là Trấn Quốc Tướng quân Tạ đại nhân hiện tại, vô cùng tò mò vì sao một đứa bé như chàng lại nằng nặc đòi ra chiến trường nên đã cho mời riêng chàng gặp mặt.

Sau khi biết được hoàn cảnh của chàng, cũng biết chàng là người biết chữ nghĩa, chủ soái mủi lòng thương thu nhận chàng làm chân sai vặt, cũng đứng ra lo liệu chu toàn cho tang sự của ông chàng.

Còn nhớ trước ngày lên đường, chàng lưu luyến tạm biệt với tiểu cô nương đáng yêu ngày ngày cùng chàng chơi đùa.

Hôm đó, nước mắt nàng tuôn rơi như suối, chàng chưa bao giờ thấy nàng khóc nhiều như vậy.

2 đứa trẻ ngoéo tay, hứa với nhau nhất định sẽ gặp lại nhau.

Rồi chàng sẽ trở về với nàng trong vinh quang diệu tổ, rồi cưới nàng làm thê tử của chàng.

Cô nương ấy vừa khóc vừa trao cho chàng một sợi tua rua nho nhỏ được bện bằng những sợi dây ngũ sắc, dặn dò chàng phải mang nó theo bên người để được bình an.

Thế mà, thế mà, chàng lại quên.

Quên hết tất cả mọi chuyện, quên luôn cả nàng.

Lúc mới đi theo Trấn Quốc Tướng quân, những đứa trẻ trong quân doanh chướng mắt chàng, khinh thường chàng.

Trong một lần mâu thuẫn, tuổi trẻ khí thịnh, chàng bị chúng khích tướng, cũng liều mạng thi đấu cưỡi ngựa dù bản thân còn chưa thành thạo.

Ngoài ý muốn, chàng gặp tai nạn ngã ngựa, chấn thương đầu, bị thương rất nặng.

Tới mức mất đi trí nhớ của mình.


Cũng chính vì vậy, chàng đã quên mất nàng.

Đời trước, cho đến tận lúc nàng qua đời, chàng cũng không tài nào nhớ ra nàng.

Vậy mà, đối với chiếc tua rua kia lại thân thiết lạ thường.

Chàng luôn cảm thấy cực kỳ an tâm khi mang nó theo bên người nên sau này đã treo nó vào thanh kiếm tuỳ thân.
Nhìn nhìn tua rua được kết bằng chùm dây ngũ sắc treo trên chuôi kiếm, chàng nghĩ có lẽ khoảnh khắc ở yến hội năm đó nhìn thấy thứ này, nàng đã ngay lập tức nhận ra, cũng liên tục tiếp cận chàng hòng làm chàng nhớ lại mọi chuyện.

Nhưng chính chàng lại cứ cự tuyệt nàng, thậm chí là ghét bỏ nàng lẳng lơ, độc ác.

Lý Trạch Dương thầm hận chính bản thân ở đời trước.

Đời này sống lại, chàng nhất định sẽ bảo hộ nàng thật tốt, không để cho nàng chịu cảnh vạn kiếp bất phục, đau đớn khổ sở như trước kia.

Có điều, chàng cố tình trưng ra chiếc tua rua kia đã lâu như vậy nhưng cũng không thấy nàng có phản ứng gì.

Chẳng lẽ kiếp này đến lượt nàng không nhớ gì sao?
Lý Trạch Dương cười khổ 1 tiếng.

Thôi thì ông trời muốn trừng phạt, cũng là hình phạt chàng đáng phải chịu thôi..