Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ

Chương 36: 36: Ta Cứu Người Ngươi Trả Tiền!





Vân Hiểu Tinh đánh giá cao sự chính nghĩa của Tần Nhậm Phong nên mới muốn cảm ơn, nhưng hắn ta lại nói: "Vân cô nương không cần khách sáo, cô bị bọn họ dị nghị, suy cho cùng cũng là vì ta, nhưng tiếc là ta có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng một chậu nước dơ của đại tỷ.

“Những kẻ đó vốn là lưu manh đường phố, Tần công tử có tài hùng biện vô song mà lại dùng để nói với bọn chúng thì lãng phí quá” Vân Hiểu Tinh bật cười.

“Nhưng cũng không thể để mặc bọn chúng nói linh tinh được, danh tiếng của nữ nhi khuê các mới là quan trọng”
“Lời đàm tiếu ngoài kia nhiều lắm, miệng lưỡi chúng ta không ngăn được đâu.

Suốt ngày cãi cọ vì chút danh tiếng ấy thì ta cũng chẳng sống nổi, ta chỉ cần không thẹn với lòng, sống đúng với đời là được.

Tần Nhậm Phong nhìn Vân Hiểu Tinh, trong mắt là ánh sáng tán thưởng: “Vân cô nương nói rất đúng.

Ngọc Trân lại gần: “Tiểu thư, không còn sớm nữa đâu.”
Vân Hiểu Tinh nhìn thời gian rồi cũng nói: “Nếu vậy thì ta không ở lại thêm nữa, cáo từ.

Trong lòng Tần Nhậm Phong chợt có phần không nỡ, nhưng hắn ta cũng biết lễ phép, thế là lùi lại hai bước: “Mời Vân cô nương.”
Vân Hiểu Tinh mỉm cười gật đầu, dẫn Ngọc Trân đi về phía phủ Tướng quân.

Sau khi đi một quãng đường dài, Ngọc Trân mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, Thế tử gia vẫn đứng ở đó kìa.

Người nói xem có phải ngài ấy thích người rồi không? Tiếc là ngài ấy đã có hôn ước với Nhị cô nương rồi...!
“Nên nói thì nói, nên ngậm miệng thì ngậm miệng, hiểu không?" Vân Hiểu Tinh không ngoảnh đầu lại: "Ta chỉ coi hắn là tri kỷ thôi, đừng nói linh tinh kéo đến lúc đó đến bạn bè cũng chẳng làm được.


Tuy bình thường Vân Hiểu Tinh dễ tính, nhưng khi nghiêm túc cũng rất có uy, Ngọc Trân lè lưỡi: “Nô tỳ biết rồi ạ...!
Một thanh đoản kiếm từ trong góc bắn thẳng ra, phóng tới trước mặt Ngọc Trân!
Sắc mặt Ngọc Trân tái nhợt, nàng ấy sợ hãi không dám nhúc nhích!
Mặt Vân Hiểu Tinh biến sắc, nàng ôm Ngọc Trân lùi lại sau, tránh được đoản kiếm trong gang tấc, nhưng dù vậy thanh đoản kiếm vẫn lướt qua cánh tay Ngọc
Trân xẹt qua một đường, đau tới nỗi môi nàng ấy run lên, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu thư, thế, thế này là có chuyện gì?
Vân Hiểu Tinh lập tức lấy Kim Sang Dược ra băng bó vết thương cho Ngọc Trân, thấy cô nhóc đau tới nỗi tái mặt thì vừa thương vừa giận.

Mãi mới rời được khỏi phủ Hoàng tử, nàng còn khoe khoang bảo có thể đưa Ngọc Trân đi ăn chơi thỏa thích, hưởng thụ phúc phần, giờ mới được mấy ngày mà đã đổ máu rồi, thế này là đang vả mặt nàng hay vả mặt nàng ấy đây?
Nàng nhìn vào con hẻm hẹp, trong con hẻm loáng thoáng vang lên tiếng kim loại va chạm, hình như bên trong đang có người đánh nhau.

Ngọc Trân biết tiểu thư nhà mình rất bạo dạn, vội kéo tay Vân Hiểu Tinh, cầu xin nói: “Tiểu thư, chúng ta về nhà đi.

Đừng gây rắc rối gì nữa!
“Không sao.” Vân Hiểu Tinh an ủi cô nhóc rồi sờ lên eo mình.

Dù sao súng lục Browning cũng không phải thứ của thời đại này, lực sát thương quá lớn, lại quá bắt mắt, khó đảm bảo sẽ không bị kẻ rắp tâm chú ý, vậy nên trước khi ra ngoài nàng đã xin Vân Duệ Khải một chiếc nỏ nhỏ cỡ lòng bàn tay, cực kỳ tinh xảo, lại thêm châm bạc tẩm thuốc nàng tự chế, vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.

Kẻ làm nàng bị thương, ít nhất phải cho nàng một lời giải thích.

“Ngươi ở lại đây, ta qua đó xem thế nào.


Chân tay ngươi không linh hoạt, qua đó sẽ làm lỡ chuyện mất, đừng đi theo.

“Tiểu thư, tiểu thư!”
Vân Hiểu Tinh xua tay, lặng lẽ đi vào con hẻm hẻo lánh.

Càng đi vào trong, tiếng đao kiếm va chạm càng lớn, còn có cả tiếng kêu gào, nàng hít vào một hơi, đi chậm lại, thận trọng áp sát tường đi tới.

Khi tới đó rồi nhìn kỹ, mặt nàng chợt ngẩn ra.

Ở đó có đao quang kiếm ảnh, mấy chục người áo đen trông như thích khách đang vây vòng tròn, mà người bị bao vây ở giữa không phải sát tinh Tiêu Quân Hạo
thì là ai?
Tại sao ở đâu cũng có hắn thế? Đúng là bám dai như đỉa!
Sau đấy nàng lại nhìn kỹ xung quanh, thấy Tiêu Quân Hạo một chọi mười cũng không rơi xuống thế yếu.

Nàng bĩu môi, phải công nhận tuy nam nhân này tồi tệ, nhưng xét về khả năng võ công thì vẫn khá được, động tác trôi chảy nhịp nhàng, không vấp phát nào.

Vân Hiểu Tinh nghiên cứu một hồi, liếc từ khóe mắt thấy có người đang nằm ở nơi cách đó không xa, ánh mắt nàng sắc bén, lặng lẽ đi tới.

Người nằm dưới đất vẫn còn chút ý thức, nghe thấy động tĩnh, đôi mắt hơi rời rạc mở ra, thấy là nàng, trên mặt người ấy lộ ra vẻ căng thẳng và ngạc nhiên, hắn ta giãy giụa muốn ngồi dậy: "Hoàng..


“Im miệng! Đừng nhúc nhích.” Vân Hiểu Tinh ấn người đó xuống, bắt mạch cho hắn ta.

Vừa nãy thấy hắn ta nằm thẳng đờ còn tưởng đã tạch rồi, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện người này là thị vệ thường xuyên theo sau Tiêu Quân Hạo – Vô Tung.

Xem ra lần này Tiêu Quân Hạo gặp phải kẻ khó đối phó rồi, Vô Tung võ công không tệ mà cũng bị thương thành thế này.

Vô Tung vốn đã thở ra ít hít vào nhiều, chỉ miễn cưỡng cử động rồi nửa mê nửa tỉnh.

Vân Hiểu Tinh nhíu mày, đưa tay vén quần áo dính đầy máu của hắn ta ra, để lộ bụng dưới rắn chắc, trên đó có một con dao găm, lưỡi dao đã đen kịt, máu đen trào ra, rõ ràng là có tẩm độc!
Nàng hơi nhíu mày, lập tức rút con dao găm ra, nhưng vừa chạm vào dao găm thì một người áo đen đã cầm kiếm xông tới!
Mặt nàng hơi biến sắc, đang định lùi lại để tự bảo vệ thì người áo đen đột nhiên cứng đờ, ngã phịch xuống đất, để lộ ra Tiêu Quân Hạo đến kịp thời ở phía sau, nàng thở phào một hơi, ra lệnh cho hắn không chút khách sáo: "Bây giờ ta phải rút dao ra cho hắn, không thể phân tâm, người canh cho ta đi.

Ám vệ bên cạnh lập tức căng thẳng nhìn về Tiêu Quân Hạo, họ là hộ vệ riêng của Tiêu Quân Hạo, đương nhiên biết thân phận của Vân Hiểu Tinh, càng biết mấy ngày nay Tiêu Quân Hạo bị chế giễu cả trước mặt lẫn sau lưng đều do Vân Hiểu Tinh ban cho!
Một ám vệ gấp gáp nói: “Điện hạ, đại phu sắp tới rồi, hay là chờ thêm chút nữa ạ?”
Ai biết được vị Hoàng phi cũ này liệu có nhân cơ hội trả thù, lấy mạng Vô Tung hay không?
Vân Hiểu Tinh cười khẩy một tiếng: “Độc này của hắn rất lợi hại, nếu kéo dài thêm nữa thì sẽ chết ngay! Ngươi muốn hại chết hắn à?”
“Ngươi!”
“Đội một bảo vệ, đội hai thu dọn!” Tiêu Quân Hạo lạnh lùng quát, từ trước đến nay hắn làm gì cũng đều kỷ luật nghiêm minh, không ai dám làm trái lời, lập tức tuân theo mệnh lệnh.

Vân Hiểu Tinh cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục xử lý vết thương.

Vẻ mặt Tiêu Quân Hạo hơi phức tạp, hai người vốn rất ghét nhau, vốn tưởng sau khi hòa ly hắn sẽ không cần dính líu gì tới nữ nhân này nữa, không ngờ mới chỉ mấy ngày đã lại gặp nhau ở đây.


Cứu người như cứu hỏa, Vân Hiểu Tinh cũng không quan tâm Tiêu Quân Hạo nghĩ gì.

Nàng rút dao găm ra, người Vô Tung giật lên theo bản năng, máu đen tuôn ra ồ ạt, sắc mặt nàng thay đổi: “Một người tới đây giữ hắn lại giúp ta đi!”
Ngay lập tức có người đến giữ Vô Tung lại.

Vân Hiểu Tinh ngước mắt lên, ngạc nhiên phát hiện không ngờ lại là Tiêu Quân Hạo, người này tệ thì tệ thật, nhưng đối xử với thuộc hạ cũng tốt đấy.

Đương nhiên Tiêu Quân Hạo có thể phát hiện ra sự ngạc nhiên của nàng.

Vô Tung vào sinh ra tử với hắn bao nhiêu năm, nói là huynh đệ khác họ cũng không ngoa, đương nhiên tình nghĩa vô cùng tốt.

Hắn không giải thích với Vân Hiểu Tinh mà chỉ thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
Vân Hiểu Tinh nhét một viên thuốc vào miệng Vô Tung trước, tay di chuyển không ngừng nghỉ, nhanh chóng dùng dao mỏng cắt bỏ vảy máu chứa độc tố trên vết thương của hắn ta, rồi lại rắc rất nhiều thuộc bột mà nàng lấy ra từ không gian lên, không biết qua bao lâu, Vô Tung đã hôn mê chợt co giật, sau đó nôn ra một ngụm máu đen đặc!
Ám vệ bên cạnh không kìm được nóng nảy, rút kiếm ra: “Ngươi làm gì thế hả?!”
Tiêu Quân Hạo vung chưởng gạt kiếm của ám vệ kia về: “Vớ vẩn!”
Trong mắt Vân Hiểu Tinh hiện lên vẻ kinh ngạc.

Với quan hệ giữa nàng và Tiêu Quân Hạo, chắc hắn chỉ ước có thể giết được nàng thôi.

Trong tình huống này mà vẫn có thể giữ được lý trí và sự tin tưởng cơ bản nhất, đúng là nằm ngoài dự đoán của nàng.

Vô Tung liên tiếp nôn ra bảy tám ngụm máu đen, cuối cùng ngừng nôn, mà vết thương cũng đã tuôn máu, sắc mặt vốn xanh đen cũng trở lại bình thường hơn,
hắn ta từ từ mở mắt, khó nhọc nói với Vân Hiểu Tinh: “Đa tạ Hoàng...!Đa tạ Vân cô nương.”.