Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 41: 41: Bổn Công Chúa Bảo Kê Ngươi!






"Có lẽ chỉ là sự trùng hợp."
Suy nghĩ như vậy bởi tại quê hương hắn cũng có huyện Kim Hoa nhưng hắn không cho rằng quê hương của hắn Côn Lôn giới sẽ có liên hệ gì.
Nơi này tại thời đại của hắn có một số di tích lịch sử cho nên hắn đã từng cố ý tra mạng tìm hiểu một chút thông tin.

Cũng nhờ vậy mà hắn tìm hiểu được một số thông tin có liên quan đến Kim Hoa Huyện.
Tại quê nhà của hắn, Kim Hoa Huyện trong lịch sử thuộc phủ Bắc Hà và huyện Đông Ngàn bao gồm Đông Anh, Mê Linh, Sóc Sơn.

Tất nhiên những cái tên Đông ANh, Mê Linh, Sóc Sơn là tên gọi của thời đại hắn còn như những cái tên thời bấy giờ đã quá khó tìm hiểu được.
Vùng đất Kim Hoa trong lịch sử ghi (năm Thiệu Trị thứ nhất (1841) bị đổi thành Kim Anh), gồm các tổng: tổng Phù Lỗ (gồm các xã Phù Lỗ, Phù Xá, Khê Nữ, Nhạn Tái, Bắc Giã, Xuân Nộn, Tảo Mai, Thái Phù, Càn Khê, Kim Tiên, Xuân Kỳ, Liên Lý, tổng Kim Hoa (gồm các xã Kim Hoa, Xuân Hoa, Thanh Tồi, Khả Do.
Trong đó, hắn quan tâm nhất liên quan đến huyện Đông Ngàn tin tức.
Tên huyện Đông Ngàn có từ thời Trần (thế kỷ 13), lấy theo tên huyện lỵ là xã Đông Ngàn tổng Đông Ngàn.
Thời thuộc Minh (1214-1227), huyện Đông Ngàn thuộc châu Vũ Ninh.
Từ thời Lê (thế kỷ 15) đến cuối thời Nguyễn (đầu thế kỷ 20), huyện Đông Ngàn thuộc phủ Từ Sơn.
Vào năm 1469 thời vua Lê Thánh Tông triều Hậu Lê, Đông Ngàn là một trong năm huyện thuộc phủ Từ Sơn, thừa tuyên Kinh Bắc, cùng với các huyện Quế Dương, Võ Giàng, Tiên Du, Yên Phong.

Thừa tuyên Kinh Bắc khi đó gồm có phủ Thuận An ( năm 1862 được đổi sang phủ Thuận Thành), phủ Từ Sơn, phủ Bắc Hà (tương ứng với huyện Sóc Sơn, Hà Nội và các huyện Hiệp Hòa, Việt Yên, tỉnh Bắc Giang trong thời đại của hắn), phủ Lạng Giang.
Năm 1490 thời vua Lê Thánh Tông, trong bản đồ của nhà Lê ghi tên đất này là xứ Kinh Bắc, sau gọi là trấn Kinh Bắc.
Năm 1831 thời vua Minh Mệnh triều Nguyễn, huyện Đông Ngàn thuộc phủ Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
Năm 1876, nhà Nguyễn tách một phần huyện Đông Ngàn để thành lập huyện Đông Khê, sau đổi là Đông Anh.

....
Trong thời đại của Trần Minh Quân, Đông Anh có một di tích lịch sử từ đời An Dương Vương để lại có tên gọi Thành Cổ Loa.

Thành Cổ Loa là kinh đô của nhà nước Âu Lạc dưới thời An Dương Vương vào khoảng thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên và của nhà nước phong kiến dưới thời Ngô Quyền thế kỷ X.
Nhớ đến đoạn lịch sử này, hắn chợt nhớ đến câu chuyện công chúa Mỵ Châu và Trọng Thủy.

Câu truyện này thậm chí được in ấn trên sách giáo khoa giảng dậy ở quê hương Trần Minh Quân cho nên hắn một mực hết sức ấn tượng.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá hắn chỉ cho rằng tên gọi của địa danh này giống với địa danh kia ở quê hương hắn mà thôi bởi vì nơi này dù sao cũng là Côn Lôn giới chứ không phải Địa Cầu lại càng không phải ở quê hương hắn.
Lúc đầu nghe đến tên của mấy cái hoàng triều hắn cũng hết sức giật mình, đặc biệt là địa phương huyện Kim Hoa khiến cho hắn cảm giác có sự liên hệ không nhỏ nhưng ngẫm nghĩ đến Côn Lôn giới Đại Trần, Đại Lê, Đại Lý, Đại Ngô đồng thời cùng tồn tại hắn lập tức dẹp đi suy nghĩ này.
Thế gian không thiếu chuyện ly kỳ, trùng tên xảy ra rất nhiều không có gì lạ cả!
Huống hồ nơi này kinh đô cũng không gọi là Thăng Long...
Nghĩ như vậy, nội tâm hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Đi lên tầng cao nhất của khách sạn, phòng của hắn được an bài nằm ở bên cạnh căn phòng của Lê Ngọc Anh.

Hắn đi vào phòng, ngồi lên giường tiếp tục tu luyện, dù sao trong suốt quá trình di chuyển từ kinh thành tới nơi này hắn muốn ăn muốn ngủ cũng chẳng gặp phải khó khăn gì cho nên về cơ bản cũng không cần nghỉ ngơi.
Trong suốt một tháng này, tu vi của hắn lên cấp cũng không được như trong tưởng tượng muốn rất nhanh mà càng về sau tốc độ tăng lên càng chậm.

Đặc biệt là từ nửa tháng trước, sau khi hắn đột phá đến luyện thể lục phẩm mãi cho đến ngày hôm nay vẫn chưa có đấu hiệu đột phá đến thất phẩm.

Dựa theo tính toán của hắn, với tốc độ tu luyện thế này muốn đột phá đến cửu phẩm thậm chí đỉnh phong có lẽ còn cần thời gian một năm.

Tiến độ này khiến cho hắn rất không hài lòng bởi vì Triệu Hạo đã tại mấy tháng trước đột phá đến Khai Mạch Kỳ, dựa theo khí vận con cưng tốc độ tu luyện tiết tấu chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ đến Dưỡng Khí Kỳ.
Cho nên hắn muốn đuổi kịp tu vi của đối phương dựa theo tiến độ này chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Sắc mặt Trần Minh Quân lộ rõ vẻ ngưng trọng, hắn bắt đầu suy tính...
Mệnh lệnh cho Chu lão đi giết hắn?
Không được! Thiên Mệnh Chiến thể lệ không rõ, ngộ nhỡ ta làm như thế bị tính gian lận dẫn đến thiên đạo phẫn nộ hạ xuống lôi kiếp thì phải làm sao bây giờ?
Có lẽ nên mua một con sủng thú, dùng sủng thú cảnh giới cao đánh hắn cũng được nha!
Nhưng nên mua cảnh giới nào?
Siêu Phàm? Không, không! Khí vận con cưng người nào mà chẳng có bản lĩnh vượt cấp giết địch!
Suy đi nghĩ lại hắn quyết định sau này nhất định phải mua một con có Đạo Tàng Cảnh tu vi yêu thú về bồi dưỡng chuyên dùng để đối phó Triệu Hạo.

Dù sao hắn cũng từng đọc qua không ít tiểu thuyết đại lão bồi dưỡng sủng thú đi đánh người cho nên dự định tự mình cảm nhận một chút loại cảm giác này.
— QUẢNG CÁO —
Suy nghĩ xong xuôi, hắn lại bắt đầu chìm vào trong tu luyện.

Cho đến sáng sớm ngày thứ ba, tiếng gõ cửa của Lê Ngọc Anh đem hắn từ trong tu luyện tỉnh lại.
Trần Minh Quân vẻ mặt có chút khó chịu, suốt một tháng vừa rồi ngụy trang thành một tên phàm nhân khiến cho hắn rất bực mình.


Một ngày ba bữa đều có người đem hắn từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại chỉ để ăn cơm, trong khi lấy hắn cảnh giới bây giờ hai ba ngày ăn một bữa cơm cũng không ảnh hưởng gì.
Đặc biệt là từ sau khi hắn cảm nhận được khoảng cách đuổi kịp tu vi của Triệu Hạo ngày càng xa, hắn càng trở nên trân trọng từ giây từng phút tu luyện.
Lê Ngọc Anh nhìn xem hắn biểu lộ không vui còn tưởng rằng hắn đang ngủ bị mình đánh thức cho nên mới như vậy, nàng cũng chẳng quan tâm hắn giận hay không chỉ nhàn nhạt nói: "Sang phòng ta, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi."
Trần Minh Quân khẽ giật mình, thầm nghĩ chị vợ lâu ngày mạng nhện không người quét dọn cho nên mới đến tìm hắn làm nhân viên?
Thế là hắn tràn đầy mong đợi đi theo.
Vào trong phòng, Lê Ngọc Anh một mặt đắn đo, do dự khiến Trần Minh Quân sự chờ mong ngày càng dâng lên.
Lê Ngọc Anh cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra: "Phía Thạch Sơn thành truyền đến mật báo quân của Bắc Di đã đến nơi, hiện giờ đang hạ trại bao vậy cổng thành."
Trần Minh Quân: "...."
Hắn nhíu mày hỏi: "Chỉ có như vậy?"
Câu nói ta đang chờ đợi đâu? Nói những thứ không quan trọng này để làm gì? Đèn xanh đâu?
Chỉ thấy Lê Ngọc Anh cắn cắn môi đỏ do dự một lúc mới lại nói: "Đông Ngàn xuất hiện bí cảnh."
Trần Minh Quân: "...."
Thì ra là vậy a, uổng công ta nghĩ nhiều còn đem phía sau mấy lời thoại kinh điển đều soạn ra a.
Hắn một mặt thất vọng hỏi: "Cho nên ngươi muốn đến bí cảnh tìm cơ duyên nhưng lại do dự chuyện hành quân?"
Lê Ngọc Anh gật gật đầu nói: "Bí cảnh này nghe nói chỉ có thể nhìn vào vận khí không thể cầu, mỗi lần xuất hiện thời gian đều rất ngẫu nhiên cho nên thực lòng ta rất muốn đi."
— QUẢNG CÁO —
Nàng lại bổ sung: "Nghe nói trong bí cảnh này có cất giữ một bản bí điển luyện thể.

Côn Lôn giới sau khi bị Ma Đế đem một nửa công pháp phá hủy, luyện thể công pháp đã rất hiếm có.

Huống hồ còn là thái cổ lưu lại công pháp luyện thể."
Trần Minh Quân đã có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh cho nên đối với luyện thể công pháp không có hứng thú gì, hắn khoát khoát tay nói: "Ta cùng đại quân đến Thạch Sơn thành trước một bước, ngươi vào bí cảnh sau đấy lại đuổi đến cũng không sao cả."

Mặc dù mới chỉ đọc trên tiểu thuyết mạng còn bản thân chưa từng tiến vào bí cảnh nhưng hắn cũng có thể đoán ra tiến vào bí cảnh rất nguy hiểm hơn nữa còn tiêu tốn nhiều thời gian.

Hắn bây giờ còn đang lo thời gian tu luyện không đủ nhiều, lấy đâu ra rảnh rỗi chạy đến bí cảnh tham quan.
Ai biết Lê Ngọc Anh nghe xong lại lắc đầu nói: "Không được, ngươi là em rể ta nếu như ta bỏ mặc ngươi một mình đi theo đại quân ngộ nhỡ trên đường gặp phải sự tình gì thì ta thân làm tỉ tỉ làm sao bàn giao được cho tam muội."
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày: "Cho nên?"
Kỳ thực hắn cảm thấy sự vắng mặt của Lê Ngọc Anh cũng không quá ảnh hưởng đến an nguy của mình bởi vì không có nàng thì cũng còn đấy năm mươi vạn đại quân, hắn có thể sẽ xảy ra chuyện gì?
Lê Ngọc Anh một mặt nghiêm túc, lời ít ý nhiều nói : "Ngươi thì biết cái gì! Trong quân cũng không phải tất cả đều trung thành với ta."
Trần Minh Quân nghe nàng nói vậy thì khẽ giật mình, thầm nghĩ cũng đúng.

Triều đình thế lực rối rắm phức tạp, không như mặt ngoài nhìn thấy đoàn kết như vậy.

Nếu như Đại Lê có thể trong ngoài đoàn kết đến thế mời là lạ.
Kể cả vậy, hắn bây giờ vẫn chỉ muốn dành thời gian tu luyện cho nên lắc đầu: "Không được! ta chỉ là một phàm nhân, không có tu vi.

Tiến vào bí cảnh rồi phải làm sao a?"
Lê Ngọc Anh một mặt khinh bỉ nhìn xem hắn: "Ngươi đường đường là một xuyên không giả, chẳng lẽ một chút bản sự cũng không có? Thôi được, vào trong bí cảnh bổn công chúa bảo kê ngươi."
Trần Minh Quân: "...."
Lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên hắn muốn đem nhãn mác Xuyên Không Giả......!gỡ ra.
Mặc dù hắn im lặng không nói nhưng trong lòng cũng đã đưa ra sự lựa chọn.

Cũng được dù sao có thêm vài ngày tu luyện cũng không giải quyết được vấn đề gì, biết đâu hưởng ké vận khí của đại lão Xuân Tóc Đỏ đi vào bí cảnh lại gặp được cơ duyên tăng nhanh tu vi cũng không biết chừng..