Trong đại điện của phân bộ La Sát Điện, Chu Hồng Điệp buồn chán lắc lư chiếc xương sọ không biết của tên xấu số nào.
" Đại nhân, là Sở Vân! "
Bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo, Chu Hồng Điệp đáp: " Vào đi.
"
Sở Vân vừa vào trong đã đem tình hình những ngày gần đây theo dõi Ma Quân bẩm báo lại.
Sau khi nghe xong, Chu Hồng Điệp nở nụ cười đẹp mê hồn, bàn tay hơi hơi dùng lực đem cái xương sọ kia bóp nát.
Nàng hỏi: " Ngươi khẳng định tiểu tử đó có tu vi Đạo Tàng Cảnh chứ không phải Siêu Phàm Cảnh? "
Sở Vân cung kính trả lời: " Vâng! "
Thì ra trong đêm Ma Quân xuất thủ diệt sát hai mươi tên sát thủ do Đào gia phái đến đã vô tình bị Sở Vân trông thấy đồng thời cũng biết được tu vi chân thật của hắn.
Chu Hồng Điệp nói: " Chẳng phải ngươi nói tiểu tử đó khá thân với tiểu thư của Trương gia sao? Vừa vặn có một món đồ vật của Trương gia ta muốn lấy được.
"
" Ngươi hãy đợi tên tiểu tử đó làm xong nhiệm vụ của Nhiệm Vụ Đường sau đó lại đem nhiệm vụ kia giao cho hắn.
Đợi đến khi hắn lấy được thứ ta muốn....!hì hì ha ha....!"
......................
Ma Quân hồn nhiên không biết được bí mật về tu vi thật sự của mình đã bị người ta khám phá, giờ phút này đây hắn đang đứng xếp hàng nhận đồng phục của hộ vệ trong phủ.
Những tên hộ vệ khác khi trông thấy hắn thì tỏ ra lảng tránh, sợ không may đắc tội phải tên cao thủ này.
Nhận xong đồng phục và lệnh bài, hắn dự định trở về nơi sinh sống của mình ở trong phủ để nhìn xem một chút thuận tiện tìm hiểu luôn các ngõ ngách trong tòa phủ đệ này thuận tiện sau còn dùng tới nhưng chưa đi được mấy bước đã bị một tên cao to không đen nhưng vẫn hôi chặn lại.
Nhân vật pháo hôi não tàn rốt cuộc lại xuất hiện.
Ma Quân hơi chán nản mấy cái tình tiết cùi bắp này, muốn đi vòng qua hắn nhưng cứ liên tục bị đối phương cố ý chặn lại.
Đám hộ vệ khác trông thấy vậy thì cười trên nỗi đau của kẻ khác, nhỏ giọng bàn tán.
" Quân Thường Tiếu lần này đen đủi rồi ha ha...!"
" Đinh Lực là huynh trưởng của Đinh Đậu, kể từ giây phút tiểu tử này giết Đinh Đậu trên võ đài ta liền biết thời khắc này kiểu gì cũng đến, chỉ có điều không nghĩ tới nó lại diễn ra sớm như vậy.
"
" Các ngươi đoán thử xem tiểu tử kia có thể tiếp được mấy chiêu? Đinh Lực đã là Siêu Phàm Đỉnh Phong nhiều năm rồi còn tiểu tử kia mới chỉ có luyện khí cảnh sơ kỳ.
"
" Lấy biểu hiện của hắn trong ngày đánh võ đài, ta đoán là mười chiêu.
"
" Mười năm chiêu! "
" Ba chiêu thôi, chênh lệch tu vi lớn vậy mà.
"
..........
Đinh Lực thấy Ma Quân từ đầu đến cuối bình chân như vại, như thể sự tồn tại của hắn cũng không gây ra bao nhiêu áp lực cho đối phương vậy.
Đinh Lực giận thật rồi, chỉ tay thẳng vào mặt Ma Quân, mắng: " Thằng nhãi, mày dám giết đệ đệ của tao.
Hôm nay đền mạng đi! "
Ma Quân: "...!"
Có thể đổi lời thoại mới hơn được không?
Hắn đột nhiên hỏi Đinh Lực: " Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? "
Đinh Lực chẳng hiểu sao trong lúc thằng nhãi này lại quan tâm đến loại chuyện đó, nhưng hắn vẫn trả lời: " Ông đây năm nay ba mươi tuổi rồi, làm sao? "
Ma Quân khẽ lắc đầu, thở dài nói: " Sống vẫn chưa được nhiều a, hà tất cứ thích tự mình tìm chết.
"
" Ngươi nói cái gì? "
Đinh Lực cho rằng đối phương đang muốn sỉ nhục mình, vận chuyển tu vi Siêu Phàm Đỉnh Phong của mình cùng với tam phẩm võ thuật Liệt Sơn Quyền đấm tới.
Ma Quân bình thản tránh được, tiện tay chém ra một kiếm đem yết hầu của Đinh Lực cắt đứt.
Vừa rồi nếu như không phải hắn không muốn để lộ tu vi của mình thì nhát kiếm vừa rồi đã có thể trực tiếp cắt đứt mối liên hệ giữa đầu và thân thể của Đinh Lực rồi.
" Lực lượng tuy tốt nhưng cần phải đánh trúng mới được.
"
Nói xong xoay người liền đi, chẳng thèm để ý đến một đống hộ vệ khác ở xung quanh đang trợn mắt há hốc mồm.
Trong số họ cũng có ít người tin tưởng Ma Quân sẽ giành chiến thắng nhưng không một ai ngờ tới hắn lại chỉ cần một chiêu đã chém giết được Đinh Đậu.
Có một tên nô bộc nhanh nhẹn, sau khi chứng kiến hết tất cả liền vội vàng chạy tới bắt chuyện với Ma Quân.
" Người huynh đệ, ngươi tên gì? Ta gọi Tiểu Quế Tử.
"
Ma Quân vốn định lờ đi người này nhưng khi nghe đến tên của đối phương hắn lập tức dừng bước lại, tò mò hỏi: " Ngươi không phải thái giám? "
Tiểu Quế Tử: " Hở? "
Hắn tự hỏi trông mình giống thái giám lắm sao? Rõ ràng hàng họ đều vẫn còn mà?
Thấy bộ dạng hắn ngơ ngơ ngác ngác, Ma Quân đành phải đổi chủ đề, hỏi: " Ngươi theo ta làm gì? "
Tiểu Quế Tử cười đáp: " Ngươi lần đầu đến phủ ta lo ngươi đi lạc cho nên đến hướng dẫn cho ngươi.
"
Nghe vậy Ma Quân khẽ mỉm cười không ngờ rằng lại có một tên hướng dẫn viên du lịch đến giúp mình bớt thời gian tự tìm tòi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Tiểu Quế Tử luôn khoe khoang mình đã sống trong Lý phủ đã gần chục năm, thấy hắn chém gió như chém bão như vậy không lợi dụng moi chút tin tức thì cũng uổng phí.
Thông qua Tiểu Quế Tử, Ma Quân biết được rằng lão gia chủ của Lý gia khoảng thời gian cách đây không lâu đã mắc phải một căn bệnh lạ cho nên trong phủ hiện tại đang chia ra thành hai phe phái.
Một phe ủng hộ đại công tử lên đảm nhiệm vị trí gia chủ đời tiếp theo, phe còn lại thì ủng hộ nhị công tử của Lý gia, Lý An.
Đặc biệt trong phủ còn có một tiểu phế vật, mười sáu tuổi vẫn không cách nào tu luyện.
Nhưng khi Ma Quân hỏi tên này có nghĩ muội hay đường tỉ gì không thì đáng tiếc Tiểu Quế Tử trả lời là không có.
Xem ra tên này muốn trở thành con cưng của khí vận vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng cũng không nhất định, biết đâu lại thuộc về dạng độc lập lớn mạnh.
Ma Quân càng lúc càng cảm thấy Lý gia có chút thú vị.
Hắn tiếp tục moi thêm tin tức về hai vị công tử của Lý gia.
Tiểu Quế Tử nói: " Đại công tử năm nay đã hai mươi hai tuổi, luận về thiên phú và cảnh giới thì cũng đều rất tốt, trong thế hệ trẻ tuổi của Kinh Thành cũng có chỗ đứng.
"
" Nhị công tử thì mặc dù ham chọc hoa ghẹo bướm nhưng ở phương diện thiên phú lại cao hơn đại công tử rất nhiều, tu hành ít nhưng tu vi vẫn như cũ tiến nhanh.
"
" Hai người này chính là đại biểu của hai kiểu người.
"
" Một người cần cù bù thiên phú, còn một người có thiên phú nên lười cần cù.
"
"...!"
Thông qua cuộc nói chuyện, Võ Quân còn biết thêm được tu vi hiện tại của cả hai người này đều đang ở vào Đạo Tàng Cảnh.
Cũng vì thực lực ngang nhau cho nên cuộc cạnh tranh cho vị trí người thừa kế càng thêm kịch liệt.
Trước khi tạm biệt, Tiểu Quế Tử còn cẩn thận dặn dò Ma Quân những điều tuyệt đối không nên phạm phải trong thời gian làm việc trong phủ.
Tỉ như đi vào nơi ở của các vị phu nhân khi chưa có lệnh, lại càng không được tự ý đi vào chỗ ở của các vị tiểu thư.
Mặc dù khi bị phát hiện cũng sẽ không chịu hình phạt nặng nhưng địa vị ở trong lòng các thành viên trong Lý gia sẽ bị giảm sút, thân là những tôi tớ trong phủ, đấy là điều đại kỵ.
Bởi vì nó không chỉ ảnh hưởng đến việc thăng quan tiến chức trong phủ mà còn liên quan đến những ngày tháng sau này.
Ma Quân ngoài mặt thì rất chăm chú lắng nghe nhưng trong lòng thì lại chẳng thèm để ý chút nào, hắn đường đường là con rể của đương kim hoàng thượng Đại Lê, sẽ quan tâm đến mấy chức vụ nhỏ trong cái phủ này sao.
Tiểu Quế Tử rời đi, hắn rốt cuộc cũng được trả lại sự yên tĩnh.
Mặc dù trong tay có không ít nhẫn trữ vật nhưng hắn vẫn đem một số bộ quần áo cùng với vài đồ vật linh tinh để ở trong phòng, theo như cảm nhận của bản thân, làm vậy mới khiến căn phòng có cảm giác ấm cúng được.
Buổi chiều đám lính mới như hắn được gọi đến để phổ biến quy định làm việc.
Một ngày chia thành hai ca, sáng chiều và tối đêm.
Ca làm của mọi người sẽ được thay đổi luân phiên, mỗi tuần một lần.
Ngoài giờ làm việc thì bọn hắn muốn đi đâu thì đi, không nhất thiết phải ở trong phủ.
Cơm một ngày ba bữa đều phải tự túc hoặc đóng tiền để nhà bếp trong phủ nấu cho.
Nếu muốn nghỉ phép thì phải báo trước ít nhất một tuần để tổng quản sắp xếp người thay thế.
Nhìn chung thì những quy định này cũng không có gì quá đặc biệt, so với một số cơ quan bảo vệ trên Trái Đất cũng không khác biệt.
Tuần này Ma Quân được phân công vào đội trực ca Tối - Đêm, đến đầu giờ Dần có thể bàn giao lại ca làm, trở về nghỉ ngơi.
Thời gian làm việc cũng bắt đầu luôn từ ngày hôm nay cho nên hắn được cho về nghỉ ngơi trước.
Nhưng Ma Quân lại không trở về phòng của mình trong Lý phủ mà đi thẳng đến Lạc Việt Các.
Muốn liên lạc với Chu Lượng, hắn không thể sử dụng ngọc truyền tin, lại càng không thể đi thẳng đến phủ phò mã được.
Mỗi một ngày Chu Lượng đều phải đến Lạc Việt Các để kiểm tra sổ sách một lần, thời gian không cố định nên Ma Quân cũng không các định khi nào đối phương sẽ ở đó.
Nhưng có điều, hắn có cách riêng để liên hệ.
..........
Lạc Việt Các kinh doanh ngày càng khấm khá, Ma Quân muốn vào trong gọi món cũng phải xếp hàng đợi một canh giờ.
Đối diện với tình cảnh này hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Sau khi ăn xong, nhân viên đến bàn thanh toán, Ma Quân nhân lúc này khẽ lẩm bẩm một đoạn thơ.
" Này gió ơi cho ta nhờ chút việc
Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng
Khi gió về nép bên cạnh người ấy
Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao.
"
Người nhân viên sau khi nghe xong thì giật nảy mình, kinh ngạc nhìn xem người thiếu niên đang ngồi trước mặt bởi đoạn thơ này chính là một mật lệnh của Lạc Việt Các, nghe thì cứ ngỡ như thơ tình lãng mạn nhưng chỉ có nhân viên của Lạc Việt Các mới biết mật lệnh này có hàm ý gì.
Ma Quân nhét vào tay người nhân viên này một viên linh thạch, cười nói: " Chỉ là một chút thành ý thôi mà, trưa mai giờ ngọ hẹn cô nương ở Thanh Vân Các, ta sẽ tặng cô nương một món quà.
"
Nói xong liền đi, người nhân viên kia cũng nhanh chóng thu dọn bát đũa..