Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 152: 152: Tiếng Heo Cắt Tiết Trong Đêm






" Huynh đệ, gần đây mọi chuyện tiến triển thế nào? "
Thấy Trần Minh Quân đi đến, Long Thiên Vấn chạy đến nhiệt tình hỏi thăm.
Trần Minh Quân cũng cười cười, trả lời: " Vẫn ổn, đúng rồi ngươi không đến doanh trại à? "
Long Thiên Vấn thân làm phó tổng chỉ huy quân đội, đáng lý ra nên đến doanh trại xem quân sĩ rèn luyện và san sẻ gánh nặng với Hiên Viên Chiến Thiên mới đúng chứ, làm sao giờ này vẫn còn trong phủ.
Long Thiên Vấn ngượng ngùng nói: " Thân thể ta vẫn chưa được tốt, còn cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.

"
Trần Minh Quân khẽ " Ồ " lên một tiếng, thầm nghĩ có quỷ mới tin ngươi.
Từ khi trở về kinh thành, thương thế trên người Long Thiên Vấn đã bình phục rất nhiều, trạng thái bây giờ đã không kém đỉnh phong bao nhiêu.
Lúc trước còn cân nhắc đến việc thực hiện kế hoạch Long Nhân hóa toàn bộ quân đội cảm thấy có chút làm khổ Long Thiên Vấn, bây giờ xem ra tên này không khổ chút nào, kế hoạch rất phù hợp.
Ngồi xuống trong đình nghỉ mát, Trần Minh Quân không vòng vo, nói thẳng ra mục đích của mình: " Lần này ta đến tìm ngươi là có một chút chuyện, nói đúng ra là muốn cùng ngươi làm giao dịch trao đổi.

"
Long Thiên Vấn tự mình rót cho mình một chén trà, vừa thổi cho nguội bớt vừa hỏi: " Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, bạn bè với nhau bao lâu, nếu giúp được ta sẽ giúp.

"
Trần Minh Quân âm thầm cảm động, thật đúng là anh em tốt có khác.
Hắn nói: " Ta muốn chế tạo một đội quân Long Huyết.

"
" Phốc ~ "
Long Thiên Vấn vừa uống vào một ngụm trà, nghe vậy phun ra đầy mặt Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân: "....!"

Rỗ hết cả mặt.
Long Thiên Vấn vội vàng lấy ra một cái khăn vải đưa đến, áy náy nói: " Xin lỗi, ngươi nói đùa gây sốc quá làm ta.....!"
Trần Minh Quân tiếp nhận khăn vải, vừa lau mặt vừa đính chính: " Ta không nói đùa.

"
Nhưng sau khi hắn đính chính lại thì đợi một lúc lâu vẫn không thấy Long Thiên Vấn nói gì, hắn ngẩng đầu lên mới ngạc nhiên phát hiện không thấy bóng dáng của Long Thiên Vấn đâu nữa.
Tên này.....!chạy!
Trần Minh Quân vội la lên: " Ta nói là giao dịch trao đổi mà.

"
Nhưng vẫn như cũ, không thấy tiếng trả lời của Long Thiên Vấn đâu cả.
Được rồi! Nếu ngươi đã không muốn làm giao dịch trao đổi vậy thì....
..............
Ở một nơi khác, Long Thiên Vấn rốt cuộc dừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng phủ Phò Mã lẩm bẩm: " Trao đổi em gái ngươi, tinh huyết nào giống như máu bình thường, cả người ông đây mới chỉ có mấy giọt.

Ngươi muốn ta làm như đi hiến máu nhân đạo? Thần kinh! "
Nói xong hắn ung dung chạy đến một kĩ viện ở gần đó, gọi lên vài cô em xinh tươi bắt đầu chuỗi ngày ăn chơi hưởng thụ của mình.

Nếu như hết tiền, lại đi Thanh Vân Các một chuyến bán máu thôi.
Đến đêm, ăn chơi cả một ngày khiến cho Long Thiên Vấn cũng có chút mệt mỏi.

Hắn ôm hai thiếu nữ xinh đẹp vào trong ngực nắm đánh một giấc mà không biết được là trong cơ thể mình không biết từ bao giờ đã trúng phải thuốc mê.
Không chỉ riêng hắn, còn có hai kĩ nữ kia cũng vậy.
Đợi khi cả ba người ngủ say, một nhóm người áo đen đẩy cửa xông vào.

Nhóm người này vô cùng chuyên nghiệp, động tác lưu loát, hành động chuyên nghiệp.
Đem hai ả kĩ nữ ném sang một bên sau đó tiến hành các bước lấy tinh huyết của Long Thiên Vấn.
Cho đến khi xong việc, còn không quên đem hai ả kĩ nữ chơi đùa một trận rồi mới đem khiêng về vị trí cũ, đem dấu vết xóa sạch.
.......
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Long Thiên Vấn thức dậy chỉ cảm thấy từ vị trí lồng ngực truyền đến cảm giác đau ê ẩm.

Lại còn kèm theo cái đầu truyền đến cảm giác đau nhức.
Chuyện gì xảy ra? Không lẽ hôm qua làm việc quá đà cho nên cơ thể mệt mỏi?
Cái này thì không đúng rồi, hơi lâu chút nhưng số lượng cũng không nhiều lắm mà.
Cúi xuống xem xét hắn mới phát hiện ra trên ngực mình có một vết thương mới hình chữ X.
À?
Cái quái gì thế này?
Sao tự nhiên trên ngực lại có vết thương mới? Từ vị trí đến xem lại đúng là vị trí trái tim nữa chứ.
Vào lúc này, hai ả kĩ nữ cũng tỉnh dậy.

Cả hai người, người nào người nấy cũng cảm giác toàn thân rã rời, đặc biệt là khu vực hai chân cảm thấy hơi tê dại.

Hai người nũng nịu Long Thiên Vấn, oán trách nói: " Đại lang, đêm qua ngươi lại nhân lúc chị em chúng ta ngủ say mà động thủ.

Thật ác nha ~ "
Long Thiên Vấn: "??? "
Ủa, có hả? Sao ta không nhớ gì hết vậy?
Khoan!
Long Thiên Vấn bây giờ mới kịp lấy lại tinh thần, bắt đầu liên kết lại mọi chuyện.
Đầu tiên, trên ngực mình không biết vì sao lại xuất hiện một vết thương mới.
Tiếp theo là hai ả kĩ nữ này....!giống như vừa đại chiến mấy trăm hiệp tỉnh lại.
Có người!
Trong lúc mình ngủ, có kẻ đến nơi này gây án!
Nhưng mục đích của bọn họ là gì? Chơi gái miễn phí?
Không! Chắc chắn không phải!
Long Thiên Vấn vội vàng ngồi khoanh hai chân lại, sử dụng thần thức nội thị kiểm tra, quả nhiên tra ra được tinh huyết của mình đã bị lấy gần hết chỉ còn lại một giọt.
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét: " Mẹ nó! Là thằng nào làm? "
Cứ việc còn lại một giọt tinh huyết sẽ không ảnh hưởng đến đạo cơ nhưng mất đi lượng lớn tinh huyết vẫn như cũ có ảnh hưởng rất nhiều đến hắn.
Tốc độ tu luyện, thực lực có thể bạo phát ra,....v..v....
Ngoài ra, hắn cũng không cho rằng đây là hành động của hội săn giết rồng bởi vì nếu là đối phương ra tay, chắc chắn sẽ không lưu lại mạng cho hắn.
Vậy thì chỉ có một người.....
Trần Minh Quân!
Tên này thật đúng là vô lương tâm mà!
Nhưng mà, ngay cả khi hắn đoán ra là Trần Minh Quân làm, cũng không dám trở về phủ Phò Mã hỏi tội bởi vì bên cạnh đối phương có cường giả là Chu Lượng.

Thực lực của người này hắn đã tự mắt chứng kiến, chắc chắn chỉ mạnh hơn chứ không yếu so với Độ Kiếp Trung Kỳ.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Thế là Long Thiên Vấn bắt đầu lên kế hoạch cho công cuộc bỏ trốn lần này, hắn cũng có chút hối hận, biết thế thà đi theo Trịnh Hiểu Vy chẳng phải tốt hơn sao.
................
Tối đến Long Thiên Vấn lại dùng bài cũ, thay đổi rất nhiều thân phận nhưng có điều lần này hắn đã dùng bản nâng cấp.

Thuê thêm người phối hợp với mình, hành sự cẩn thận.

Cho đến khi ra khỏi Kinh Thành hắn mới thở phào một hơi.
Có điều hắn lại làm sao biết được, một tháng sau, khi tinh huyết vừa được bổ sung đầy tình cảnh lúc trước lại diễn ra một lần nữa.

Vẫn như vậy, ăn xong leo lên giường ngủ, ngủ dậy thấy ngực đau, tinh huyết biến mất.
Điều này khiến cho hắn muốn chửi bậy!
Hắn lại tiếp tục lên kế hoạch bỏ chạy, lần này hắn không ăn linh tinh, không uống nước vớ vẩn, thậm chí đến ngay cả cái mũi cũng bịt vào.

Nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Một loại cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng Long Thiên Vấn, hắn cảm thấy bản thân mình giống như Tôn Ngộ Không, mặc kệ có làm gì cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của phật tổ.
" Éc ~ "
Đúng lúc này một tiếng lợn bị trọc tiết vang lên trong màn đêm tĩnh mịch như báo hiệu trước những ngày tháng đen tối sắp tới mà Long Thiên Vấn phải trải qua.
Được rồi, sau này ta sẽ không ăn thịt lợn nữa hu hu....
......................
Trong phủ phò mã lúc này, Trần Minh Quân lắc lắc cái bình ngọc trong tay hết sức hài lòng nói: " Làm không tồi.

"
" Đem những bình tinh huyết này dùng làm phần thưởng, tặng cho những người có thành tích tốt nhất trong tháng này.

"
Hiên Viên Chiến Thiên nhìn liếc qua đống bình bình lọ lọ đặt ở trên bàn, thầm nghĩ: " Thiên Vấn huynh, ngươi thật đáng thương a.

".