Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 388: Một Chưởng Đánh Bay






Mặc dù đối diện với Bảo Bảo, một đứa nhóc đánh không lại cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không sốt ruột mà rất bình tĩnh quan sát xem hành động tiếp theo của thằng bé.

Chỉ là nhìn vẻ bề ngoài, rõ ràng Bảo Bảo vô cùng khác biệt với Mã Tuấn, thế là Bảo Bảo chỉ đứng nguyên tại chỗ khắp cơ thể không hề có chút linh lực nào vây quanh.

Nhưng cái khiến Mã Tuấn không vừa ý chính là ánh mắt của Bảo Bảo, chỉ thấy Bảo Bảo liếc nhìn Mã Tuấn, khóe môi cong lên hiện ra nụ cười như có như không, khoảnh khắc này Mã Tuấn cảm thấy mình như một thằng hề, còn Bảo Bảo giống như khán giả đang xem diễn trò vậy.

Cảm giác này khiến Mã Tuấn không vui chút nào, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được mà ra đòn tấn công Bảo Bảo trước, Mã Tuấn giậm chân xuống đất, ngay lập tức, cả người cậu ta giống như mũi tên bắn ra khỏi dây cung, lao vút về phía Bảo Bảo.

Đồng thời lúc này toàn thân Mã Tuấn tỏa ra linh lực màu xanh nhạt, từ ánh sáng xanh lam của linh lực có thể nhìn ra Mã Tuấn quả thật là một cao thủ linh vương thứ thiệt, mặc dù vẫn chỉ là một linh vương cấp thấp, nhưng ở độ tuổi này của cậu ta mà đạt được mức này cũng đã rất đáng nể phục.

"Chiêu thức này của đại sư huynh vô cùng có khí thế, nhất định có thể một chiêu chế ngự được tiểu tử không biết trời cao đất dày này mà xem!"

"Đúng vậy, đại sư huynh của chúng ta mới mười bảy tuổi đã là cao thủ linh vương, này đã được coi là thành tựu hiếm có trong lịch sử của học phủ Đăng Thần chúng ta, tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch này vốn dĩ sao có thể là đối thủ của đại sư huynh được, giờ ta còn đang sợ ngộ nhỡ sư huynh bất cẩn đánh chết thằng nhóc đó thì chẳng phải sẽ gặp rắc rối to sao!"
Mã Tuấn còn chưa chạm được vào người Bảo Bảo, bên cạnh đã có mấy học viên bắt đầu xì xào khoác lác, nói quá lên tận trời.

Bảo Bảo nghe thấy hết mấy lời này, mặc dù tâm trạng của cậu bé không bị ảnh hưởng lắm nhưng dẫu sao Bảo Bảo vẫn chỉ là một đứa nhóc, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không mấy vui vẻ.

Đúng lúc này lại có tiếng hét lớn vang lên: "Bảo Bảo cố lên! Mặc dù chúng ta còn nhỏ tuổi nhưng tuyệt đối không được nản lòng, kể cả không thắng được hắn ta thì cũng phải cho đối phương biết sự lợi hại của mình.

"
Bảo Bảo nghe thấy giọng nói này lập tức ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Tiêu Nam chạy đến cổ vũ cho mình, mặc dù lời này của cậu ta khiến người khác có cảm giác hơi hơi nhụt chí nhưng trong lòng Bảo Bảo lại rất vui, khóe miệng cong lên hiện ra nụ cười.

Lúc này Mã Tuấn đã vọt đến ngay trước mặt Bảo Bảo, cậu ta hung hăng tung một quả đấm lên mặt Bảo Bảo, không hề có ý nhường nhịn dù Bảo Bảo nhỏ tuổi hơn mình.

Nụ cười trên gương mặt Bảo Bảo tức thì biến mất, đồng thời cậu bé vung tay lên tiếp đón cú đấm của Mã Tuấn, nhìn dáng vẻ giống như đang chuẩn bị dùng nắm đấm của mình kháng lại chưởng kia của Mã Tuấn.

Thấy Bảo Bảo ra đòn như vậy, những học viên kia nhất thời phát ra tiếng xuýt xoa, sau đó bắt đầu chế giễu cậu bé.

"Tiểu tử này có phải bị điên rồi không, vậy mà lại muốn chọi lại đại sư huynh của chúng ta, đúng thật là không biết sống chết.

"
"Ta thấy đầu óc tên nhóc này có vấn đề, chúng ta cứ chờ tới lúc nó bị đuổi khỏi học phủ Đăng Thần đi!"
Lúc này sắc mặt Tiêu Nam cũng vô cùng buồn bã, tuyệt vọng, vốn cậu ta nghĩ rằng Bảo Bảo sẽ dựa vào sự lanh lẹ của bản thân cầm cự với Mã Tuấn một lúc, với độ tuổi của cậu bé, chỉ cần có thể cố gắng chống cự được mấy chiêu của Mã Tuấn thì dù có thua cũng không quá mất mặt.

Nhưng Tiêu Nam không ngờ rằng Bảo Bảo lại chọn cách một chọi một với Mã Tuấn, chẳng lẽ cậu bé còn không biết mình đang giống với tình thế lấy trứng chọi đá ư?

Trong lúc mọi người đang tỏ vẻ khinh miệt Bảo Bảo, không một ai chú ý tới tia sáng màu tím hiển hiện quanh nắm đấm của cậu bé, chỉ có cao thủ cấp bậc linh đế mới có linh lực màu sắc này.

Chỉ là sắc tím này có hơi nhạt, cho nên mọi người không nhìn thấy, âu cũng là điều dễ hiểu.

"Phịch!"
Nắm đấm của Bảo Bảo và Mã Tuấn đâm sầm vào nhau, chỉ nghe thấy một tiếng động ầm trời rồi sau đó người ta vẫn thấy Bảo Bảo đứng sừng sững tại chỗ, còn Mã Tuấn đã bị đánh bay ra ngoài.

Đám đông chứng kiến cảnh tượng này nhất thời đều há mồm trợn mắt kinh ngạc, những học viên ban nãy nói tốt về Mã Tuấn lại càng mắt chữ o mồm chữ a, câm nín không nói được gì, kết quả này hoàn toàn vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.

Ngay cả Tiêu Nam đang đứng khích lệ Bảo Bảo ở bên kia cũng kinh ngạc đến độ miệng há to ra tận mang tai, vốn cậu ta đã chuẩn bị tinh thần dìu dỡ một Bảo Bảo thương tích đầy mình ra khỏi cuộc đấu rồi, ai ngờ đâu chỉ một chiêu thức kia của cậu bé đã giúp cậu chiếm thế thượng phong.

Lát sau, Tiêu Nam tỉnh táo lại, cuối cùng không nhịn được mà hét to: "Bảo Bảo giỏi quá, Bảo Bảo, ngươi thật lợi hại!"
Thấy Tiêu Nam điên cuồng khen ngợi Bảo Bảo, những học viên khác dù muốn mở miệng phản đối lại nhưng cuối cùng cũng không thể nói gì, hiện giờ kết cục đã rành rành trước mắt, dù bọn họ có không phục cũng không được.

Lúc này Mã Tuấn khó khăn lắm mới đứng vững lại được, cậu ta nhìn Bảo Bảo, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Là người trực tiếp giao đấu với Bảo Bảo, hơn ai hết, cậu ta cảm nhận rõ uy lực trong chiêu thức vừa rồi của Bảo Bảo.

Lúc đối đầu với Bảo Bảo, Mã Tuấn còn chắc mẩm lần này mình là người giành chiến thắng, ai ngờ cú đấm của một Bảo Bảo bé nhỏ lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng như vậy, cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị luồng sức mạnh kia đánh bay ra bên ngoài, cho tới tận bây giờ cậu ta vẫn còn cảm giác đau đau ở bàn tay.

Mã Tuấn lập tức nghĩ tới một khả năng không tưởng, lẽ nào vốn dĩ Bảo Bảo không phải một đứa trẻ mà giống một lão yêu quái đội lốt trẻ con đến chơi đùa với mình thì đúng hơn.


Nhưng Mã Tuấn nhanh chóng ném ngay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, muốn vào được học phủ Đăng Thần phải trải qua kì thi rất nghiêm ngặt, mà tuổi tác lại là tiêu chuẩn khắt khe nhất, nếu tuổi đời của Bảo Bảo là giả thì không thể có chuyện qua mắt được Thương viện trưởng.

Trong lúc Mã Tuấn đang băn khoăn với những dòng suy nghĩ thì đột nhiên Bảo Bảo chìa ngón tay về phía Mã Tuấn rồi ra ký hiệu ngoắc ngoắc: "Cú đấm lúc nãy có hơi nhẹ nhàng, nhìn ngươi to lớn như này, chắc không có chuyện còn yếu hơn cả ta đúng chứ? Cho ngươi thêm một cơ hội nữa đó!"
Nghe mấy lời khiêu khích của Bảo Bảo xong, Mã Tuấn tức giận đến đỏ mặt tía tai, rốt cuộc cậu ta cũng mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, bị Bảo Bảo chế giễu như vậy, bèn không nghĩ nhiều, lập tức nhìn Bảo Bảo bằng ánh mắt đầy oán hận.

Lúc này Mã Tuấn lại một lần nữa siết chặt nắm đấm, thật sự xông về phía Bảo Bảo.

Quả thật ban nãy vì nể Bảo Bảo còn nhỏ tuổi nên lúc ra đòn, Mã Tuấn có hơi nương tay, nhưng sau khi bị Bảo Bảo khiêu khích, cậu ta không còn sót lại một chút nể nang nào, lập tức toàn lực đánh ra.

Mọi người nhìn thấy lần này Mã Tuấn ra tay thâm độc như vậy, những học viên bấy giờ đang ỉu xìu giống như lấy lại được tinh thần, bọn họ bắt đầu điên cuồng huýt sáo cổ vũ cho cậu ta.

"Vừa nãy đại sư huynh nể tình tên nhóc đó còn nhỏ tuổi nên mới nhường thôi, lần này huynh ấy dốc toàn lực chiến đấu, chắc chắn tiểu tử kia không thể là đối thủ của huynh ấy được.

"
"Đúng vậy, đại sư huynh của chúng ta tốt bụng quá rồi, chứ không thì lần đầu huynh ấy đã hạ đo ván nhóc kia, có điều lần này thực sự nổi dậy cũng không muộn.

"
Tiêu Nam đứng cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện thì không khỏi thấp thỏm trong lòng, lẽ nào cú đánh bay Mã Tuấn ra ngoài vừa rồi của Bảo Bảo chỉ là sự trùng hợp thôi ư?.